Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 80 :
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Mộc Như Lam và Thái Sử Nương Tử cùng vào ngồi trong khu ghế đặc biệt, Thái Sử Nương Tử cười đến gập cả người.
“A ha ha ha... Mẹ nó, cười chết tớ rồi, cái mặt đần độn của nó đúng là tức cười không chịu nổi, cứ như vừa nuốt phải sh!t ấy ha ha ha...” Thái Sử
Nương Tử nằm bò ra bàn, cười đến sốc cả hông.
Mộc Như Lam bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay đưa cho cô một ly nước trà, “Cười khỏe thế, bộ cậu không đói bụng à?”
Thái Sử Nương Tử nhận lấy ly trà rồi uống một hơi hết sạch, “Vốn là bị con
nhỏ kia chọc tức đến no luôn, nhưng bây giờ phụt ha ha... Tớ kìm không
nổi ha ha ha...” Vẫn biết là lời nói của Mộc Như Lam mỗi khi mất hứng
đều có lực sát thương rất lớn, có điều Mộc Như Lam rất hiếm khi tức
giận, vì vậy mỗi lần chứng kiến là một lần thấy Lam Lam thật
cuồng-soái-khốc-phách-duệ, cảm giác ấy cực mới mẻ nhưng lại không hề lạ
lẫm, Lam Lam như vậy làm người ta yêu muốn chết! Thật không hổ là thần
tượng của Thái Sử Nương Tử cô!
Cũng khó trách Thái Sử Nương Tử có phản ứng như vậy, Bạch Tố Tình thì cô còn đối phó được chứ loại con gái như Tang Hạm Nhi thì cô quả thật không thể nổi nào kham nổi. Bạch Tố
Tình chỉ diễn kịch thôi chứ thực ra chẳng nhu nhược gì, hơn nữa cô ta
cũng hành động khá chừng mực, đáng để Thái Sử Nương Tử so trí so dũng;
nhưng Tang Hạm Nhi thì lại là chuẩn thiên kim tiểu thư được chiều quá
hóa hư, không đầu óc, không kỹ xảo, từ lời nói đến hành động đều mang
tính thách thức sức chịu đựng của đối phương, ngoại trừ quát vào mặt cô
ta, Thái Sử Nương Tử còn có thể làm gì?
Mộc Như Lam cười cười cầm lấy thực đơn trên bàn, nói, “Hôm nay giọng của cậu hơi khàn, dạo này
hay chạy lung tung với mấy người Lễ Thân lắm phải không?”
Vẻ mặt
của Thái Sử Nương Tử liền cứng lại, sau đó cô cười trừ hai tiếng, “Hì
hì, chả là đêm qua chơi hơi quá trớn, tớ sẽ chăm uống nước bí đao, đảm
bảo mấy ngày sau sẽ lớn giọng nói cậu nghe!” Thái Sử Nương Tử đương
nhiên không muốn nói cho Mộc Như Lam biết bọn họ theo Đoạn Nghiêu đi làm gì, Mộc Như Lam thuần khiết như vậy, cứ sống an ổn trong vòng bảo vệ
của bọn họ là được rồi, những thứ khác đã có bọn họ lo.
“Vậy bây giờ cậu ăn nhiều đồ giải nhiệt một chút đi.”
“Ừ.” Thái Sử Nương Tử trước giờ luôn mang trên người phong thái đại tỷ, nay
cười toe toét khoe hai chiếc răng nanh, vui vẻ nhìn Mộc Như Lam đang
ngồi phía đối diện. Cô thích nhất là được ở bên cạnh Mộc Như Lam, trên
người Lam Lam có một loại ma lực làm cho cô cảm thấy vô cùng thư thái,
cứ như thể đang lạc vào một chốn thảo nguyên mênh mông vô tận, nơi mà
thời gian thong thả rơi rớt giữa đất trời, vô lo vô hối.
Ăn trưa ở nhà hàng Lâu Lan xong, cơn mưa tầm tã lập tức tiêu diệt nhã hứng dạo
phố của họ, hơn nữa Lễ Thân lại đang gọi, Thái Sử Nương Tử không thể
không lưu luyến vẫy tay bái bai nữ thần trong lòng mình, nghĩ thầm chút
nữa nhất định phải bóp chết Lễ Thân, cô đang định quấn quít đòi Mộc Như
Lam dẫn đi xem căn hắc ốc bảo bối kia cơ mà!
Hai chiếc xe rẽ về hai hướng trái ngược nhau, bóng hình dần mờ đi trên tấm kính chiếu hậu.
Trần Hải lái xe chở Mộc Như Lam đến khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa, ông đưa mắt
nhìn cơn mưa bên ngoài, “Tiểu thư, ngài có để thứ gì đó ngoài hắc ốc mà
quên đem vào sao? Hắc ốc hằng năm không được tu bổ, mưa to như thế này
thì e là bên trong rất ẩm ướt, buổi tối ngài nên ở lại chỗ nào khá hơn
đi.”
Biết Trần Hải hiểu nhầm, Mộc Như Lam khẽ cười giải thích,
“Hải thúc yên tâm, tối nay cháu không định ở lại đó đâu, chỉ là ngoài
vườn có vài thứ cần được đem vào trong , nếu không sẽ bị mưa ướt mất.”
Trần Hải nghe thế thì mới thả lỏng tâm tình, trong lòng thầm tính toán liệu
có nên thuê người đến hắc ốc làm một đợt đại trùng tu không. Hắc ốc là
một căn biệt thự cổ đã tồn tại từ rất lâu rồi, bà cố của Mộc Như Lam
truyền cho bà ngoại, bà ngoại lại truyền cho cô. Kỳ thực cũng từng có
lúc vì vẻ ngoài đầy điềm gở của nó mà bọn họ tính phá đi xây lại, tuy
nhiên kế hoạch ấy mãi vẫn không được tiến hành; đến đời Mộc Như Lam, bọn họ mới nhớ đến chuyện tái xây dựng, thế nhưng lúc này Mộc Như Lam lại
không đồng ý.
Bánh xe vẽ nên những dải bọt nước thật lớn trên mặt đất, nhanh chóng tiến vào phạm vi khu biệt thự, Mộc Như Lam xoay đầu
nhìn sang phải, khu nghỉ dưỡng bên đó có vẻ sẽ sớm đi vào hoạt động.
Nghĩ tới điều gì đó, Mộc Như Lam bất giác nở một nụ cười âm trầm.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Trần Hải thấy cô như thế thì cũng lên tiếng, “Tiểu thư, nghe nói khu nghĩ dưỡng kia nằm trên một mảnh đất có phong thủy
rất tốt, sống ở đó sẽ giúp kéo dài tuổi thọ, thích hợp cho việc nghỉ
ngơi dưỡng bệnh. Trong đó còn xây dựng một vài căn biệt thự quy mô nhỏ,
ai mua xong có thể trực tiếp vào ở, chỉ cần đóng phí hội viên hằng năm
là được.”
Trần Hải tưởng Mộc Như Lam cũng thích khu nghỉ dưỡng
này, nghe bảo Kim gia đang định bán đấu giá mấy căn biệt thự nhỏ kia,
chỉ có rất ít người được ưu tiên bán cho trước, tất nhiên là giá cả cực
kỳ cao. Lúc trước Kim gia đã mời đại sư phong thủy nổi tiếng từ Hồng
Kông đến xem, ba vị đại sư đều bảo đất này là đất châu báu hội tụ linh
khí đất trời, ngày bán đấu giá sắp tới nhất định sẽ có không ít người
tranh nhau cướp đoạt.
Không thể phủ nhận, kế hoạch mời đại sư của Kim gia quả thật rất thành công, đã bán nhà với cái giá trên trời mà
hằng năm còn đòi phí hội viên, đây chẳng phải là một kiểu cho thuê cắt
cổ sao? Đã vậy, nhà không được mang đi, đất không được chuyển ra, một là bọn họ không mua, hai là mỗi năm chịu bị khoét một khoản. Mà khốn nạn
nhất là, cho dù phương pháp kiếm tiền của Kim gia đểu đến đâu, bọn họ
cũng không thể mặc kệ thân thể của mình, mặc kệ cái gọi là “linh khí đất trời”, dù gì thì thứ người ta sợ nhất vẫn là cái chết.
Nếu Mộc Như Lam muốn, Trần Hải sẽ đi thông báo với Kha lão gia, Kha lão gia chỉ cần búng tay một cái là xong.
Mộc Như Lam lại nhẹ nhàng lắc đầu, “Không, cháu chỉ thấy hơi kỳ lạ, chỗ này nhìn kiểu cũng không ra một mảnh đất phong thủy tốt.”
cái bệnh viện tâm thần của mình 24/24 thì làm sao có thể vô cớ ở lại
thành phố K một thời gian lâu như vậy? Quả nhiên nguyên nhân thật sự là
bởi vì Mộc Như Lam bị biến thái, cậu ở lại đây để theo dõi cô ta, nghiên cứu cô ta, hay là... cô ta có liên quan đến những vụ mất tích...”
“Đủ!” Mặc Khiêm Nhân nhướng mày cắt ngang lời nói của Lục Tử Mạnh, trong lòng cực kỳ phiền chán, thật không thể hiểu nổi, rõ ràng ngay từ đầu hắn đã
cảnh báo cho Lục Tử Mạnh biết Mộc Như Lam là biến thái, Mộc Như Lam là
một nhân vật nguy hiểm, cậu ta nên tránh càng xa càng tốt, bây giờ Lục
Tử Mạnh đã tin tưởng lời hắn nói rồi, hắn nên vui mừng mới đúng chứ?
Chẳng phải hắn lo nhất là tình huống bọn họ bị Mộc Như Lam lừa gạt rồi
thương tổn hay sao? Bọn họ tin rồi thì sau này sẽ đề cao cảnh giác, giảm bớt sự uy hiếp đến an toàn của bản thân, như vậy tốt lắm.
Nhưng...
Tại sao hắn lại cảm thấy không thoải mái? Nghe Lục Tử Mạnh lải nhải nói Mộc Như Lam là biến thái này biến thái nọ, tại sao hắn lại cảm thấy muốn
đấm cho cậu ta một đấm?
Mộc Như Lam là con mồi của hắn, là đối
tượng nghiên cứu mà hắn coi trọng. Hắn bỏ ra bao nhiêu thời gian, tiêu
tốn bao nhiêu sức lực chỉ để nghiên cứu cô, cho nên, hiển nhiên, Mộc Như Lam là của hắn.
Nếu đã là của hắn thì sao có thể để người khác nói nhăng nói cuội?
Tìm được nguyên nhân làm mình xuất hiện loại cảm xúc này, Mặc Khiêm Nhân
càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy hợp
lý, hắn khó khăn lắm mới phát hiện ra một đối tượng nghiên cứu có tính
khiêu chiến thì làm sao có thể chắp tay đưa cho những người khác nghiên
cứu chứ? Một người không bao giờ chịu chia sẻ đồ ăn như hắn sẽ đi làm
một chuyện như vậy sao?
Có điều Mặc Khiêm Nhân lại quên mất, hắn
không cho người khác ăn chung đồ ăn là bởi vì hắn mắc bệnh sạch sẽ,
chuyện này khác hẳn tình huống của Mộc Như Lam.
“Ê!” Lục Tử Mạnh
nhìn Mặc Khiêm Nhân, không biết hiện tại rốt cuộc là tình huống gì, nghĩ tới nghĩ lui, vẻ mặt của hắn chợt biến, “Đừng nói với tôi là cậu thật
sự thích Mộc Như Lam đấy nhé, cô ta không phải đối tượng biến thái cậu
đang nghiên cứu sao?”
“Cậu thật nhiều chuyện.” Mặc Khiêm Nhân cảm thấy mình không nhất thiết phải nhiều lời với Lục Tử Mạnh, có điều Lục
Tử Mạnh đương nhiên không nghĩ như vậy. Lục Tử Mạnh xác định bản thân là một người bình thường với thế giới quan bình thường, giá trị quan bình
thường và nhân sinh quan cũng bình thường nốt. Một người bình thường như hắn làm sao có thể thờ ơ khi thằng bạn nối khố của mình có nguy cơ
thích một bệnh nhân tâm thần biến thái? Nhưng Lục Tử Mạnh cũng không tài nào nói nổi tên Mặc Khiêm Nhân mềm cứng không ăn này, vì thế cuống hết
cả lên.
“Má nó, lão tử sẽ méc mẹ cậu!” Một khi Mặc mụ mụ và những người ở đại viện Mặc gia đã biết rõ bộ mặt thật của Mộc Như Lam, hắn
không tin bọn họ vẫn sẽ đồng ý để cho cô ta đến với Mặc Khiêm Nhân!
“Cậu dám?” Đáp lại một câu hỏi lạnh buốt, lạnh đến mức Lục Tử Mạnh không thể không tạm dừng động tác rời khỏi phòng.
Lục Tử Mạnh quay đầu, đang định cay cú đáp trả thì chợt đụng phải một cảnh
tượng khiến hắn bất giác ngậm chặt miệng, toàn thân cứng đơ như khúc gỗ.
Lục Tử Mạnh nhìn thấy một đôi ánh mắt đạm mạc mà lạnh lẽo, cũng giống như
năm xưa, hắn máu tươi đầm đìa đi ra khỏi cái địa ngục trần gian kia, ánh mắt tối đen không có lấy một tia sáng, tựa như lạc vào một mảnh băng
thiên tuyết địa, bốn bề trắng xóa hoang vu cô quạnh, nhìn không thấy
giới hạn, tìm không ra lối thoát, không có tuyệt vọng, cũng chẳng có hy
vọng – một thế giới chỉ thuộc về mình hắn.
Cổ họng nghẹn ứ lại,
Lục Tử Mạnh giật giật cánh môi, những lời muốn nói như tan ra trong
khoang miệng, chỉ để sót lại một khoảng trống trầm lặng.
“Chuyện
của tôi, không cần bất luận kẻ nào nhúng tay vào.” Mặc Khiêm Nhân thản
nhiên lên tiếng, đưa mắt nhìn về phía bầu trời âm u ngoài cửa sổ.
“Nhưng...” Lục Tử Mạnh nắm chặt tay, không cam lòng.
“Không nhưng nhị gì cả, chuyện cậu lo lắng chắc chắn sẽ không xảy ra, nhưng
nếu thực có một ngày như vậy...” Âm cuối bay ra nhè nhẹ, câu từ phía sau cũng theo đó mà mất hút.
Lục Tử Mạnh chỉ nghe đến chỗ “sẽ không
xảy ra” là lập tức thở phào nhẹ nhõm như vừa được uống một viên thuốc an thần. Từ trước đến nay, Mặc Khiêm Nhân nói không xảy ra là sẽ không xảy ra, nói xảy ra là sẽ xảy ra, hắn tin tưởng bạn tốt của mình. Hơn nữa,
từ ánh mắt của Mặc Khiêm Nhân, Lục Tử Mạnh chắc chắn hắn vẫn chưa quên
được sự kiện năm xưa.
Lúc bước chân ra khỏi phòng, nét mặt của
Lục Tử Mạnh đã giãn ra khá nhiều, Lục mụ mụ và Lục ba ba nhìn thấy con
mình đi xuống dưới lâu thì liền vây lại hỏi, “Sao thế?”
“A?... Không có việc gì đâu, ổn cả mà.” Lục Tử Mạnh vừa sờ mũi vừa cười hì hì.
“Không có việc gì? Vậy con vừa mới nói không cần tác hợp Khiêm Nhân cùng Lam
Lam tức là sao?” Lục mụ mụ cực kỳ quan tâm vấn đề này.
“À, cái
này...” Lục Tử Mạnh đảo mắt một vòng, sau đó nói, “Đây là bởi vì Mộc
tiểu thư đã nói qua, cô ấy tuyệt đối không yêu đương trước khi tốt
nghiệp cao trung, hôm qua mẹ nhốt người ta lại trong phòng, âm mưu làm
bẩn sự trong sạch của người ta, Mộc tiểu thư cảm thấy không vui. Mẹ, tốt nhất mẹ nên yên tĩnh một chút đi, mấy chuyện như thế này thì thuận theo tự nhiên mới là vương đạo.” Chờ đến thời điểm Mộc Như Lam tốt nghiệp
cao trung, Mặc Khiêm Nhân lúc đó đã ở trong nhà tù tội phạm biến thái
một khoảng thời gian dài, muốn nghiên cứu gì thì hẳn cũng xong rồi.
“Hả?” Lục mụ mụ nghe thế, khóe mắt đuôi mày đong đầy thất vọng, vậy mà bà cứ
tưởng sẽ sớm được nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân yêu ghét vui buồn như một
người bình thường, hóa ra ngày ấy vẫn còn thực xa xôi sao?