Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 85 :
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Mặc Khiêm Nhân khônghề biết những người ở cục cảnh sát đánh giá thế nào về mình, hơn nữacũng không thèm để ý. Trước giờ hắn luôn làm việc tùy theo tâm trạng vàsở thích, ở trong ngành cũng có tiếng là nửa chính nửa tà, bằng khôngthì FBI đã chẳng cần phải kiểm tra tâm lý của hắn mỗi nửa tháng làm gì.
Mặc Khiêm Nhân rời khỏi cục cảnh sát, hắn không lái xe mà chỉ bước dọc theo lối dành cho người đi bộ, bước chân nhàn nhã hướng về phía tòa nhà tộiác.
—— Mặc tiên sinh, anh có thể phát hiện những thứ mà mắt thường nhìn không thấy sao?
Mộc Như Lam đã nói cho hắn gợi ý của cô.
Thứ giết chết Uông Cường chính là một vật gì đó mà mắt thường nhìn không thấy.
Tòa nhà vẫn bị phong tỏa như trước, nhưng nếu đến nửa tháng sau mà phíacảnh sát vẫn chưa có tiến triển gì thì lệnh phong tỏa sẽ bị bãi bỏ,người ta lại tiếp tục xây dựng, toàn bộ dấu vết và manh mối sẽ đi tong.
Xung quanh đó ngoại trừ những vật thể tán loạn bị gió thổi tứ tung thì chẳng còn thứ gì khác, dấu máu nơi bức tường đã khô đen lại, trên mặt đất chỉ còn sót một vệt loang lổ mờ nhạt.
Mặc Khiêm Nhân đi lên tầng ba, nhìn sàn nhà lộn xộn, bước chân hắn hơi chậm lại.
Vật mà mắt thường nhìn không thấy... Tất nhiên Mặc Khiêm Nhân sẽ không chorằng đó là một đồ vật nhiệm màu nào đấy, như thế không khoa học chútnào. Để mắt thường nhìn không thấy, hoặc là lớn đến mức không thể nhìntoàn bộ, hoặc là nhỏ đến mức tìm không ra, đương nhiên vẫn còn một khảnăng, đó là nó không nằm trong phạm vi tầm nhìn, ví dụ như... sau lưng.
Mặc Khiêm Nhân nhìn về phía sau vị trí Uông Cường rơi chết, đập vào mắt hắn là mặt lưng cầu thang xi măng, trên đó có những lỗ to nhỏ không đều như bị kiến đục khoét, toàn bộ mặt tường đều xù xì như vậy.
MặcKhiêm Nhân sờ mặt tường, đầu ngón tay cảm thấy lạnh lẽo, hắn gõ gõ lênmột cái lỗ nhỏ trong số đó, bề mặt chỉ hơi lõm vào một chút, độ sâu rấtnông – là do gió hoặc vật thô ráp cọ thành, không ảnh hưởng đến tổngthể, khi trang trí còn phải trát thêm vữa.
Không phải cái này.
Mặc Khiêm Nhân thu tay về, hắn quét mắt nhìn bốn phía xung quanh sau đó đi lên tầng tám.
Lớp xi măng nơi ban công nhỏ bên ngoài tầng tám đã bị cơn mưa cách đây haingày gột rửa sạch sẽ, lộ ra từng mảng gồ ghề, hiện trường gần như bị phá hủy.
Mặc Khiêm Nhân bắt đầu kiểm tra những góc chết mà cảnh sátcó khả năng đã bỏ sót, nhưng hy vọng không lớn lắm, bởi nước mưa có thểrửa trôi chứng cứ, cũng giống như vân tay trên bình nhựa có thể bị nướcxóa sạch.
Kiểm tra xong một vòng, quả nhiên không phát hiện đượcgì, Mặc Khiêm Nhân đang định rời đi thì bỗng cảm thấy có một vệt sángchói mắt chợt lóe lên. Tầm mắt bị bắt giữ, hắn đi tới bên cạnh lỗ thoátnước ở góc ban công, lỗ thoát nước có hình tròn, mưa đã đem xi măng tụlại thành một lớp cặn bẩn dày dặc trên miệng lỗ thoát nước, ở giữa vòngcặn bẩn, có một thứ gì đó dính chung với xi măng.
Mặc Khiêm Nhân cẩn thận lấy vật nọ ra, vật đó rất nhỏ, chiều dài chưa đến mười cm, màu bạc, là một cây kim tiêm cỡ nhỏ nhất.
Kim tiêm?
Mặc Khiêm Nhân như hiểu ra, hắn đứng dậy lấy điện thoại gọi đến cục cảnh sát, bảo bọn họ chuyển máy cho Lưu Miên.
Lưu Miên vừa nghe là Mặc Khiêm Nhân tìm gặp thì lập tức thả việc sang mộtbên để chạy qua nhận điện, giọng nói quyến rũ dụ hoặc vang lên, “Mặctiên sinh tìm tôi?”
“Kết quả khám nghiệm tử thi có đề cập tới vấn đề độc tố ảnh hưởng lên hệ thần kinh của nạn nhân không?” Bỏ qua ámhiệu ẩn chứa trong lời nói của Lưu Miên, Mặc Khiêm Nhân lên tiếng hỏithẳng.
Vì điều này nên Chu Nhã Nhã mới hạ mình xin lỗi phải không? Mộc Như Lam đã nói tha thứ trên mạng một lần, bâygiờ cô ta trực tiếp xin lỗi mà Mộc Như Lam còn không chịu tha thứ thìkhông hay lắm. Và một khi Mộc Như Lam đã nói lời tha thứ, những ngàytháng gian khổ của Chu Nhã Nhã ở Lưu Tư Lan cũng coi như kết thúc.
Mộc Như Sâm ngoái đầu dò xét Mộc Như Lam, tuy rất căm ghét Chu Nhã Nhãnhưng chung quy cậu vẫn là con trai, con trai và con gái đứng ở góc độkhác nhau, có cái nhìn khác nhau. Hiện tại cậu cho rằng, tha thứ cho Chu Nhã Nhã hay không là hoàn toàn do Mộc Như Lam quyết định, cậu sẽ khôngnhúng tay vào, nhưng sau khi sự việc kết thúc, cậu có thái độ thế nàovới Chu Nhã Nhã thì lại là chuyện khác.
Mộc Như Lam nhìn Chu NhãNhã cúi lưng, im lặng không nói. Chu Nhã Nhã vẫn cong người, tỏ ý MộcNhư Lam không nói tha thứ thì sẽ không ngẩng dậy, không một ai nóichuyện, mọi người trong nhà ăn đều nhìn chăm chăm vào cảnh tượng này.
Lúc lâu sau, Mộc Như Lam mới chậm rãi đáp, “Biết sai để sửa là tốt. Nếu Nhã Nhã đồng học hối lỗi thật thì có khi tôi đã tha thứ rồi.”
Những lời này có nghĩa là... Không tha thứ?
Vẻ mặt những người xung quanh có chút quái dị, xem ra ai ai cũng nghĩ rằng Mộc Như Lam sẽ tha thứ cho Chu Nhã Nhã.
“Học tỷ...” Chu Nhã Nhã không thể tin nổi, Mộc Như Lam thế mà lại dám không chịu tha thứ!
“Có người bảo với tôi rằng, khi người ta nói dối, mí mắt bọn họ sẽ cụpxuống dưới, tay sẽ nắm chặt, giấu giếm lòng bàn tay, nếu cảm xúc quá mức kịch liệt thì đồng tử mắt sẽ nở to.” Mộc Như Lam thản nhiên nói.
Mọi người theo bản năng quét tầm mắt về phía tay Chu Nhã Nhã, quả nhiên côta đang siết chặt nắm đấm, chặt tới mức từng đốt xương như lộ rõ bêndưới lớp da trắng nhợt. Sắc thái phẫn nộ và khinh bỉ lần lượt xuất hiệntrên từng gương mặt bọn họ, cái con này, cứ ngỡ nó thật sự hối cải rồichứ, hóa ra chỉ là làm bộ!
Chu Nhã Nhã không phản ứng kịp, thấyrất nhiều người nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, cô ta cúi đầu xuống thì mới phát hiện mình đang siết chặt nắm tay, vội vàng buông ra nhưng đãlà quá muộn.
“Chết tiệt, mau cút đi cho khuất mắt!” Mộc Như Sâm cấm cảu quát vào mặt Chu Nhã Nhã, cậu ghét nhất là mấy đứa con gái dối trá!
Âu Khải Thần hơi nhíu mày nhìn sang Mộc Như Lam, “Như Lam...” Khó khăn lắm vụ việc Chu Nhã Nhã mới tạm lắng xuống, nhưng bây giờ...
“Sao?”Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Âu Khải Thần, đôi mắt trong veo làm Âu KhảiThần nhất thời nói không nổi lời giúp đỡ Chu Nhã Nhã, phải rồi, rõ ràngmọi thứ đều do Chu Nhã Nhã tự chuốc lấy, hắn đã nể mặt Chu thị trưởng mà giúp cô ta một lần rồi, bây giờ cô ta lại điên khùng chạy tới vờ xinlỗi, tự làm bậy không thể sống, đáng đời.
“Không có việc gì, ăn cơm đi.” Âu Khải Thần nói.
Chu Nhã Nhã bất động tại chỗ, đứng không được mà đi cũng chẳng xong, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Nhìn đãi ngộ khác biệt một trời một vực giữa cô ta và Mộc Như Lam, Chu Nhã Nhã nghiến răng thống hận, nắm tay mộtlần nữa bất giác siết chặt, phải đến khi Thư Mẫn xuất hiện ở cửa nhà ăngọi cô ta qua thì cô ta mới tìm được bậc thang đi xuống.
Buổi chiều tan học.
Mộc Như Lam tới văn phòng của hội trưởng hội học sinh để bàn giao công việc với Thư Mẫn. Mộc Như Sâm đã bị bọn Trịnh Dương lôi kéo tới đường quốclộ quanh núi. Mộc Như Lâm đứng ở cổng trường chờ Mộc Như Lam cùng vềnhà, cậu lo rằng ả Chu Nhã Nhã tràn đầy tính chiếm đoạt và tính kiểmsoát kia sẽ thẹn quá thành giận mà làm ra chuyện phi pháp hòng đối phóMộc Như Lam, cho nên cậu tính đi chung với Mộc Như Lam để đề phòng bấttrắc.
Lúc này, một chiếc xe van từ khu đỗ xe ngoài trường họcchậm rãi khởi động, chậm rãi chạy ngang bên người Mộc Như Lâm, Mộc NhưLâm liếc qua một cái nhưng cũng không để ý nhiều, cậu cúi đầu nhìn đồnghồ trên cổ tay, nghĩ rằng đã đến giờ Mộc Như Lam đi ra rồi.
MộcNhư Lam đi đến cổng trường, nhìn thấy Mộc Như Lâm nhàm chán đi qua đilại dọc theo làn đường dành cho người đi bộ bên ngoài học viện Lưu TưLan, khóe miệng cô gợn lên một nụ cười. Đang muốn mở miệng gọi, cô chợtphát hiện ra một chiếc xe van trông rất quen mắt, sắc mặt khẽ biến, MộcNhư Lam gọi to, “Như Lâm!”
Nghe thấy tiếng gọi, tâm trạng Mộc Như Lâm lập tức lên cao, cậu đang định xoay người, nào ngờ chiếc xe van vừa đi ngang bên cạnh lại đột nhiên mở cửa, một bàn tay bất thình lình vươn ra, lôi cậu vào trong.