Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 86 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Chúng hành động quánhanh như thể đã tập luyện vô số lần, cho dù Mộc Như Lâm là một thiếuniên khỏe mạnh với chiều cao 1m7 thì cũng không cách nào chống lại được.



Đầu óc trống rỗng, một cảm giác quen thuộc liền ập tới từng dây thần kinhcủa Mộc Như Lâm, đúng rồi, lại là bắt cóc, cũng hệt như lần cậu và MộcNhư Sâm bị trói đi vào năm năm trước, nhưng khi ấy Mộc Như Lam đã bấtchấp nguy hiểm mà cướp lại hai anh em cậu từ tay bọn bắt cóc, cuối cùngchị còn bị bọn chúng gô cổ bắt đi. Là cảm giác như thế này sao? Chị khiấy hẳn cũng giống cậu bây giờ, không biết mình sẽ bị đối xử ra sao,không biết bọn chúng bắt cóc mình làm gì, cũng không biết mình sẽ bịmang đi đâu, kinh sợ đến mức đầu óc trống rỗng...



Mộc Như Lâmchợt hoàn hồn, cậu kịch liệt giãy giụa giằng co nhưng giây tiếp theo lại bị một miếng vải to sụ bịt kín miệng, sau hai lần né tránh, cậu khôngthoát được kết cục hôn mê bất tỉnh.



Mộc Như Lam ném đi đống sáchmình ôm trên tay. Vốn hôm nay cô và Mộc Như Lâm định cùng nhau về nhà,Trần Hải cũng biết hai chị em đi với nhau, trời lúc này không tối lắm,hẳn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, vì vậy khi nghe Mộc Như Lam bảo mình về trước, ông đã tuân mệnh lái xe về đồng thời gọi điện báo cáo cho Kha lão gia về tình hình hiện tại của Mộc Như Lam.



Không có xe, MộcNhư Lam liền chạy tới bãi đỗ xe, cô nhớ rõ chiếc xe kia rẽ về phía bênphải, bên phải dẫn ra vùng ngoại ô thưa thớt dân cư, còn bên trái hướngvề trung tâm thành phố.



Chuông tan học đã dừng từ lâu, hiện tạingoại trừ một vài xã đoàn đang nán lại hoạt động thì trong trường khôngcòn bất kỳ ai, hơn nữa đây cũng là lúc nhân viên bảo vệ đổi ca làm việc, quả nhiên bọn bắt cóc đã tính toán rất kỹ thời điểm ra tay.



Trong bãi đỗ không hề thiếu xe, Mộc Như Lam chạy quanh xem từng chiếc một,vất vả lắm mới tìm ra một chiếc xe có người. Không quan tâm đối phươngđang triền miên hôn hít như thế nào, cô dùng tay đập mạnh lên cửa kính.



Người bên trong vừa nhìn thấy Mộc Như Lam thì sợ ngây người, cậu ta lập tứchạ cửa kính xuống, trái tim căng thẳng đập loạn xạ, thấp thỏm không biết mình đã làm cái gì sai để cô tới bắt, “Hội trưởng...”



“Xuống xe, cho tôi mượn xe, nhanh lên!” Mộc Như Lam gấp gáp nói.



Đối phương không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy sắc mặt Mộc Như Lamnghiêm trọng thế kia, cậu ta cũng không dám hỏi nhiều. Hai người vộivàng xuống xe, Mộc Như Lam tiếp nhận chìa khóa, chỉ để lại một câu nhờbáo cảnh sát sau đó liền đạp ga phóng đi.



“Báo... báo cảnh sát?” Đôi nam nữ nhìn nhau khó hiểu.



Chu Nhã Nhã ôm sách đứng ở hàng xe kế bên, chứng kiến toàn bộ tình huốngvừa rồi, cô ta nguy hiểm nheo nheo mắt. Thấy cậu trai kia lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, Chu Nhã Nhã vội kêu lên, “Này, tôi đã báorồi.”



Cậu trai kia bị cận thị nên không thấy rõ là ai đang lêntiếng nhưng thiết nghĩ những chuyện như thế này chắc cũng không ai dámnói dối, cậu ta gật gật đầu, cất di động vào túi rồi ôm bạn gái chuẩn bị đến trung tâm thành phố đi dạo vài vòng.



Cô bạn gái cau mày nghi hoặc ngoái lại phía sau, tiếc là Chu Nhã Nhã lúc này đã vào ngồi trongxe. Cô bạn gái không phải học sinh năm hai, bình thường có nghe nói vềChu Nhã Nhã nhưng không hề thấy mặt, lúc này cô bạn chỉ ngờ ngợ ngườinày trông quen quá, trong lòng bỗng thấy bất an đến khó hiểu...


Kim Bưu Hổ cúp điện thoại rồi gọi lại, lần này thì đã không còn ai nhận điện nữa, hắn đắc ý nở nụ cười.



Trong khoảng thời gian ngắn, Mộc Như Lam chỉ kịp bấm vài kí tự và đặt chế độgửi toàn bộ, điện thoại đang có cuộc gọi nên tin nhắn chưa thể gửi đi mà phải chờ đến tận khi Kim Bưu Hổ cúp máy. Số điện thoại trong danh bạcủa cô không nhiều nhưng cũng vừa đủ, chỉ cần một người nhận được tinnhắn thì cơ hội chị em cô thoát nạn lại tăng thêm một chút rồi... Chỉmong chiếc điện thoại kia trăm ngàn đừng rớt hỏng!



Editor: MDL, Diệp Mẫn Chi



Beta-er: MDL



Nguồn: diendanlequydon (DĐLQĐ)



Sắc trời dần dần ảm đạm, con đường cũng ngày một dài, không biết chiếc xephía trước vốn đã muốn đi xa như vậy hay là đang cố tình làm cho Mộc Như Lam bị rối rắm, bọn họ không ngừng băng qua những ngã ba đường, khôngngừng hướng về những địa điểm hẻo lánh. Nếu cứ tiếp tục thế này, tại một nơi không có máy quay theo dõi cũng như tín hiệu liên lạc, ai có thểtới cứu?



Kỹ thuật lái xe trúc trắc của Mộc Như Lam bắt đầu trởnên thuần thục, có thể thấy được cô đã đi bao xa, cô cũng chắc chắn rằng hai người kia không báo cảnh sát hoặc đã bị chặn lại, bởi vậy mới cóchuyện đến tận bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cô mở radio rất lâurồi nhưng hoàn toàn không nghe được một tin tức liên quan nào cả.



Mộc Như Lam một tay siết chặt bánh lái, một tay bắt đầu lục lọi những thứđặt trong hộc xe, cô tìm thấy một hộp bao cao su, một bình nước hoa, một cây bút máy, và một con dao rọc giấy, toàn bộ đều là của cô bạn gái khi nãy.



Lúc xuống xe nhất định cô sẽ bị yêu cầu cởi áo khoác, cănbản không giấu được nhiều đồ như vậy, đã vậy đối phương còn là một đámđàn ông sức dài vai rộng với số lượng áp đảo, hiện tại muốn chạy cũngkhông kịp, cô không thể quay đầu bỏ đi khi biết Kim Bưu Hổ có ý đồ đêtiện với em trai bảo bối của mình, hơn nữa...



Đầu lưỡi của Mộc Như Lam đảo qua môi dưới, ánh đèn mờ mờ càng làm tăng thêm vẻ nguy hiểm và cám dỗ...



Đại bộ phận biến thái đều có một sức hấp dẫn kỳ lạ hay thậm chí là một diện mạo vô cùng quyến rũ. Bọn họ nói năng khéo léo hùng hồn, thường xuyêndùng ngôn ngữ để định hướng người khác theo ý mình, bọn họ ích kỷ, giỏingụy trang, coi mình là trung tâm và hầu như không bao giờ sợ hãi.



Mà Mộc Như Lam chính là một kẻ biến thái và một bệnh nhân tâm thần nhưthế. Có thể bề ngoài của cô rất đặc biệt, nhưng ác ma trong cô lại mangđầy đủ đặc điểm của một kẻ biến thái trong những cuốn sách tâm lý họctội phạm.



Cô không sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy hưng phấn.



A... Con mồi ấy thế mà cũng dám cắn ngược lại thợ săn sao? Quả đúng là thúvị. Ừm, để cô suy nghĩ một chút... Bút máy? Bút máy thật sắc nhọn, chibằng cắm nó vào con mắt của mi đi? Đừng lo, ta hứa sẽ không đâm thủngnão mi đâu. Còn dao a, loại dao này cầm trên tay thật thuận tiện, dùngđể cắt đứt cổ họng của mi là tốt nhất, máu tươi phun tung toé, cảnhtượng mi run rẩy ngã vào vũng máu chắc chắn sẽ cực kỳ cực kỳ mỹ lệ...Ôi, điện thoại bị rơi mất rồi, bằng không ta nhất định sẽ quay phim đểsau này thưởng thức lại mỗi lúc nhàn rỗi...