Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 89 :
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Lời khai của Kim Bưu Hổ khiến các viên cảnh sát không khỏi chết lặng.
Vì chỉ có kho hàng bị cháy nên thi thể và hung khí nằm trên mặt đất đều đã được cảnh sát mang về, khám nghiệm tử thi cho biết vết thương trí mạng ở cổ chính là do dao rọc giấy gây nên, chủ chiếc xe mà Mộc Như Lam lái đi cũng đã xác nhận con dao này và chiếc bút đâm Hoàng Mao Tử là của bọn
họ, rất có thể chúng đã được Mộc Như Lam mang từ trên xe xuống, bọn Kim
Bưu Hổ cao to khỏe mạnh như thế, muốn giết một cô bé thì hẳn cũng chẳng
cần tìm thêm đồ vật trợ giúp.
Hai người chết đều là đồng bọn của
Kim Bưu Hổ, tên bị thương cũng vậy, khẩu cung của chúng và Kim Bưu Hổ
hoàn toàn đồng nhất, bọn chúng quả thật không có động cơ sát hại đồng
bọn của chính mình. Nhưng dù là như thế, mọi người vẫn không thể nào tin nổi, bảo bọn họ phải tin thế nào đây? Tin rằng cô gái tài sắc vẹn toàn
người người ngưỡng mộ ấy chính là một kẻ biến thái đáng sợ hơn cả ác
quỷ?
Cửa phòng thẩm vấn từ từ bị đẩy ra, nam nhân mặc âu phục đen trắng với phong thái trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi bước vào.
“Mặc tiên sinh.” Hai cảnh sát ngồi trong phòng thẩm vấn đứng dậy nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân.
Mặc Khiêm Nhân đi tới trước bàn, vừa quan sát Kim Bưu Hổ bình thản nói,
“Cậu có biết là để dùng dao rọc giấy cắt đứt cổ họng một kẻ cường tráng
như cậu thì cần phải tốn bao nhiêu sức lực không?”
“Tôi không có
nói láo!” Kim Bưu Hổ nghe Mặc Khiêm Nhân nói như vậy thì lập tức nghĩ
rằng hắn đến để giúp Mộc Như Lam, nhất thời lớn tiếng phản bác lại.
(MDL: Đang beta xưng hô giữa MKN với KBH thì ta sực nhớ ra, KBH mới chỉ 19
tuổi thôi, mới chừng này tuổi mà đã táng tận lương tâm đến thế rồi, hừm
hừm, chết cũng đáng lắm)
“Hai chân của cậu giấu ở sau chân ghế,
theo tâm lý học, hành động này là biểu hiện của việc tìm kiếm cảm giác
an toàn, của sự khẩn trương, chột dạ. Tôi còn chưa bảo rằng cậu nói dối
mà cậu vội vã phản bác lại, đây chính là phản xạ có điều kiện đơn giản
nhất, bởi vì cậu sợ người khác phát hiện cậu nói dối, cậu đang cố giấu
giếm chuyện gì?” Đôi mắt Mặc Khiêm Nhân cực kỳ sắc bén, hắn cúi người,
một bàn tay đặt lên mặt bàn sát bên Kim Bưu Hổ, khí thế bức người.
Mồ hôi lạnh từ trán Kim Bưu Hổ không ngừng chảy xuống cổ, cả người hắn
cứng ngắc. Đương nhiên là Kim Bưu Hổ có nói dối, hắn nói rằng hắn dẫn
Mộc Như Lam đến đó chỉ để hù dọa mà thôi, hoàn toàn giếm đi chuyện Chu
Nhã Nhã đã chỉ dẫn hắn từ A tới Z, thậm chí cả cách thức giết chết Mộc
Như Lam; dù sao cũng không có bằng chứng cho thấy bọn họ định làm gì Mộc Như Lam, nhưng Mộc Như Lam thì rõ ràng là đã giết người.
Người đàn ông này thật đáng sợ, Kim Bưu Hổ dè dặt nhìn vào mắt hắn, điều này làm cho gã có cảm giác bị nhìn thấu tất thảy.
“Để tôi nghĩ xem nào.” Mặc Khiêm Nhân đứng thẳng người, khoanh tay thản
nhiên nói, “Ban đầu cậu chỉ muốn hù dọa Mộc Như Lam? Các cậu chạy gần
300 km từ học viện Lưu Tư Lan đến hiện trường phạm tội, lúc tôi có mặt ở hiện trường thì hai chị em Mộc Như Lam đang bị nhốt trong kho hàng, đồ
đạc xung quanh đầy vết dầu hỏa, bây giờ Mộc Như Lam và em trai vẫn còn
nằm trong bệnh viện, chỉ vì cậu muốn hù dọa một chút thôi sao?”
Kim Bưu Hổ siết chặt nắm đấm, chuyện đã tới nước này rồi, muốn che giấu ý
định giết Mộc Như Lam cũng không được, nhưng điều đó không có nghĩa là
hắn sẽ không tiếp tục bóp méo sự thật, “Đó là vì Mộc Như Lam muốn giết
chúng tôi, chúng tôi bất đắc dĩ mới phải giết cô ta! Mà cho dù ngay từ
đầu chúng tôi đã muốn giết cô ta thì sao? Chúng tôi còn chưa kịp ra tay
thì cô ta đã giết người trước! Tóm lại tôi muốn tố cáo! Tôi muốn kiện
Mộc Như Lam tội giết người!” Cho dù có ngồi tù thì hắn cũng phải kéo Mộc Như Lam theo, bằng không hắn nhất định sẽ bị Mộc Như Lam hoặc Mộc gia
Kha gia giết chết, chỉ khi nào tội danh của Mộc Như Lam được chứng thực, dưới tình huống Kim gia bị dư luận chú ý, bọn họ mới không dám động đến Kim gia, phải vậy hắn mới có khả năng thoát ra ngoài! Chính Chu Nhã Nhã đã nói với hắn như thế.
Mặc Khiêm Nhân nhìn về phía viên cảnh
sát đảm nhiệm việc ghi chép, thản nhiên nói, “Nghe được chưa, hắn đã
thừa nhận động cơ gây án ban đầu của bọn chúng.”
Viên cảnh sát
gật gật đầu rồi vội vàng ghi chép lại, hoàn toàn không nghe lọt cái gì
mà tố cáo với kiện tụng. Bản thân mình phạm tội, đã không tự ý thức được thì thôi, còn dám kiện ngược lại người ta?
“Được, chúng ta tiếp
tục.” Mặc Khiêm Nhân bỏ qua mớ cảm xúc đầy mâu thuẫn của Kim Bưu Hổ, lại nói, “Lúc Mộc Như Lam đuổi theo cứu em trai, cậu đột nhiên muốn Mộc Như Lam vứt hết điện thoại và thiết bị điện tử đi. Cậu sợ cô ấy báo cảnh
sát nên đã dùng một cách rất đơn giản nhưng cũng không kém phần cẩn thận và hiệu quả. Có điều, cậu và đồng bọn không phải là loại người có thể
nghĩ ra biện pháp này chỉ trong thời gian ngắn. Cậu vẫn còn một đồng bọn giấu mặt nữa, người đó là nữ, chiều cao khoảng 1m6 đến 1m72, cân nặng
khoảng 45 kg đến 50 kg, diện mạo xinh đẹp, thân thế không tệ, là học
sinh của học viện Lưu Tư Lan, gần đây có mâu thuẫn không nhỏ với Mộc Như Lam, thẹn quá thành giận nên quyết định ra đòn sát thủ.”
Kim Bưu Hổ càng nghe càng hốt hoảng, mồ hôi ướt đẫm cả vạt áo, hắn cảm thấy
chút kỹ xảo vặt vãnh của bọn họ căn bản không thể qua được cặp mắt sắc
bén của người đàn ông trước mặt.
Chu Nhã Nhã đã nói cho bố cô ta
là Chu thị trưởng những chuyện mà cô ta làm. Vốn cực kỳ yêu thương cưng
chiều cô con gái này, Chu thị trưởng dù giận đến mấy cũng không thể trơ
mắt nhìn con gái mình ngồi tù, vì vậy ngay từ sáng sớm, ông ta đã dùng
hết khả năng để khiến cho cặp tình nhân bị Chu Nhã Nhã ngăn cản báo cảnh sát giả bộ như chẳng có chuyện gì, sau đó xóa hết lịch sử cuộc gọi giữa Chu Nhã Nhã và Kim Bưu Hổ. Làm như vậy thì coi như Chu Nhã Nhã không hề dính líu gì đến Kim Bưu Hổ, cho dù là ở ngoài sáng hay trong tối. Nhưng nay dựa vào phân tích của Mặc Khiêm Nhân, chỉ cần đến học viện Lưu Tư
Lan hỏi một chút, cảnh sát rất nhanh sẽ tra ra kẻ đồng lõa kia – hay
thậm chí có thể gọi là thủ phạm – chính là Chu Nhã Nhã!
Hai cảnh
sát thẩm vấn phạm nhân và các cảnh sát trong phòng theo dõi lập tức há
hốc mồm kinh ngạc, bọn họ không ngờ đám người Kim Bưu Hổ vẫn còn một
đồng bọn khác, hơn nữa đồng bọn này lại là nữ, đến cả chiều cao cân nặng của người ta mà hắn cũng suy ra được, quả thật chẳng khác gì thần suy
luận, đây là tiểu thuyết hay là phim truyền hình vậy a? Hắn lấy đâu ra
những số liệu cụ thể ấy?
Mặc Khiêm Nhân nhìn vẻ mặt của Kim Bưu
Hổ, nhanh chóng xác minh rằng suy luận của mình là hoàn toàn chính xác,
bọn chúng quả nhiên vẫn còn một đồng bọn, và người này thật là nữ.
Đợi sau khi Kim Bưu Hổ bị đưa vào phòng tạm giam, Mặc Khiêm Nhân rời khỏi
nơi thẩm vấn, đội trưởng liền tò mò tiến đến hỏi, “Mặc tiên sinh làm sao mà biết phạm nhân vẫn còn có một đồng bọn? Hơn nữa còn biết cả giới
tính của đối phương?”
Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nhìn đội trưởng
một cái, làm đội trường bỗng có cảm giác mình thật ngốc nghếch khi hỏi
một câu như vậy, “Đáp án rất rõ ràng, mục tiêu ban đầu của Kim Bưu Hổ
vốn là Mộc Như Lâm, bị Mộc Như Lam bắt gặp là chuyện hoàn toàn nằm ngoài ý muốn. Khi đó đầu óc bọn chúng rơi vào trạng thái trống rỗng và quẫn
bách, nhất định không thể nghĩ ra phương pháp hữu hiệu ấy trong một
khoảng thời gian ngắn, trừ phi có người ở chỗ khác tiến hành chỉ huy.
Quan hệ xã hội của Mộc Như Lam khá đơn giản và trong sạch, cô ấy hẳn sẽ
không ngầm đắc tội ai. Hơn nữa, dựa vào gương mặt, khí chất, cùng thái
độ và cách xử sự của Mộc Như Lam, đàn ông con trai dù có cái gì bất mãn
thì cũng chưa đến mức muốn giết chết cô ấy, trừ phi đây là một cô gái
xinh đẹp, độ nổi tiếng và độ được quý mến hoàn toàn không sánh kịp Mộc
Như Lam, sau khi nảy sinh mâu thuẫn với Mộc Như Lam ở học viện, cô ta vì quá ghen tị mà đã sinh ra oán hận.”
Đại đội trưởng có chút khó
hiểu, “Vì sao nhất định phải là một cô gái xinh đẹp có gia thế tốt,
chẳng phải mặt mũi xấu xí và gia thế bình thường thì sẽ dễ sinh ra lòng
Lục Tử Mạnh đành buông tha cho ý tưởng muốn Mặc Khiêm Nhân nói bai bai
với Mộc Như Lam, “Cậu là nhà tâm lý học tội phạm hàng đầu quốc tế, tôi
nhớ rõ là cậu có bằng bác sĩ tâm lí đúng không, cậu có thể điều trị tình trạng tâm lý của Mộc Như Lam, đúng không?” Lục Tử Mạnh lui mà cầu tiến, chỉ khi nào Mặc Khiêm Nhân có thể chữa khỏi bệnh tâm thần cho Mộc Như
Lam, hắn mới yên tâm nhìn hai người ở bên nhau.
Trị liệu tâm lý
biến thái của Mộc Như Lam? Không thể không nói, đây là một công trình
rất rất lớn, Mặc Khiêm Nhân hắn nhìn không thấu cô gái này, có lẽ thứ cô mắc phải chính là một loại bệnh tâm thần mà hắn cần dùng cả đời để
nghiên cứu.
Mặc Khiêm Nhân không phải thằng ngốc, nếu nói sự thật này cho Lục Tử Mạnh biết, Lục Tử Mạnh sớm muộn gì cũng có ngày cản trở
làm hỏng việc của hắn, vì thế hắn đáp lại hết sức bình tĩnh, “Dĩ nhiên.”
Quả nhiên Lục Tử Mạnh thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, tôi liền cố mà tạm thời đồng ý hai người quen nhau.”
Trên miệng Mặc Khiêm Nhân ngay tức khắc xuất hiện một nụ cười nhạo nhàn
nhạt, “Tiểu nhân luôn thích phóng đại ý nghĩa tồn tại của mình.”
Lục Tử Mạnh nổi đóa, “Cậu có thể thôi độc mồm độc miệng với tôi đi được
không! Trái tim ông đây đã bị cậu đục cả trăm lỗ rồi.” Cứ nói với Mặc
Khiêm Nhân mấy câu là lại bị phun lời ác vào mặt một lần, lòng tự tin
của hắn sắp bị Mặc Khiêm Nhân vùi dập đến hỏng mất rồi.
“Yên tâm đi, da mặt cậu đủ dày để ngăn cản tất cả.” Mặc Khiêm Nhân đứng lên rời khỏi thư phòng, tiến về phía phòng ngủ.
Lục Tử Mạnh theo sau hắn, muốn hỏi xem Mộc Như Lam là bị bệnh tâm thần gì,
loại bệnh trạng nào, nghe nói có những bệnh nhân tâm thần thường xuyên
gặp ảo giác nhìn thấy quỷ, một số khác thì luôn nghĩ rằng có kẻ muốn
giết họ, vì thế họ tự chạy tới giết chết người đó, thật đúng là kinh
khủng... Nhưng Mộc Như Lam thoạt nhìn vô cùng bình thường, có vẻ giống
với loại biến thái thông minh giỏi ngụy trang hơn.
Ngặt nỗi hắn
còn chưa kịp hỏi thì đã thấy Mặc Khiêm Nhân đi tới chỗ tủ đồ để tìm kiếm quần áo, Lục Tử Mạnh cảm thấy hơi kỳ quái, “Cậu làm cái gì thế? Muốn ra ngoài hẹn hò hay sao mà giữa trưa đi thay quần áo?”
Mặc Khiêm Nhân không để ý tới hắn, tiếp tục làm chuyện của mình.
Tầm mắt Lục Tử Mạnh đảo qua đảo lại giữa Mặc Khiêm Nhân và đống quần áo,
sau đó lại nhịn không được phải lên tiếng, “Quần áo trong tủ giống y đúc quần áo trên người cậu, không phải áo sơ mi trắng quần tây đen thì cũng là âu phục màu đen, rốt cuộc cậu đang tìm cái gì?”
Động tác của
Mặc Khiêm Nhân đột nhiên ngừng lại, đôi mắt đạm mạc hướng về phía Lục Tử Mạnh, ánh nhìn lành lạnh làm Lục Tử Mạnh không khỏi rụt cổ, “Sao... sao vậy?”
Mặc Khiêm Nhân đóng sầm cửa tủ lại, trong mắt xẹt qua một tia ảo não, sao hắn có thể làm ra một hành vi ngu xuẩn như vậy chứ?
Đúng như Lục Tử Mạnh nói, quần áo của Mặc Khiêm Nhân đơn điệu đến mức có thể khiến cho người ta nghĩ rằng hắn không tắm rửa không thay đồ suốt bốn
mùa, nhưng vì khí chất của hắn quá đỗi trong trẻo và lạnh lùng cao quý
nên hầu như ai cũng bỏ qua điểm này, hoặc là nói, hắn thật sự rất thích
hợp với hai sắc trắng đen.
Mặc Khiêm Nhân nhìn đồng hồ, tính toán thời gian rửa rau thái thịt và nấu nướng, nếu bây giờ hắn bắt đầu xuất
phát đến Mộc gia, Mộc Như Lam chắc chắn vẫn chưa chuẩn bị xong, thế
nhưng hắn bỗng thật muốn thấy hình ảnh cô gái kia bận rộn trong nhà bếp. Vì thế, người đàn ông luôn hành động theo suy nghĩ liền chuẩn bị lên
đường.
Hắn trở về thư phòng, đứng ở cửa, thản nhiên nói với con bồ câu béo đang mải mê ăn đậu phộng, “Lại đây, mang mày về.”
Lục Tử Mạnh đi sau lưng Mặc Khiêm Nhân nghe vậy thì ngây cả người, có phải
hắn đang nằm mơ không? Hắn nghe thấy Mặc Khiêm Nhân nói chuyện với một
con bồ câu!
Bồ câu nghẹo đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân, đôi mắt đậu đen mắt ngốc manh ngốc manh, nó vỗ vỗ cánh muốn bay tới đậu trên vai Mặc
Khiêm Nhân, thế nhưng Mặc Khiêm Nhân lại ghét bỏ né tránh, chỉ để lại
một bóng dáng đạm mạc vô tình cùng một câu, “Tắm bằng nước sát khuẩn ba
lần, bằng không đừng tới gần tao.”
Yêu ai yêu cả đường đi cái gì chứ, ngại quá, đặt trước bệnh sạch sẽ thì chúng chỉ toàn là rắm!
Không hiểu tại sao, Lục Tử Mạnh nhìn cảnh tượng này mà lại có cảm giác sung
sướng như được chữa lành, có vẻ chính mình cũng chưa nỗi thê thảm lắm!
A, kiếm tìm sự an ủi từ một con bồ câu, hình như cái này mới đúng là thê thảm hơn cả?
Mặc Khiêm Nhân xuống lầu, đi đến phòng bếp nhìn Lục mụ mụ đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa, “Dì, cháu đi ra ngoài.”
“Ôi chao? Đi chỗ nào vậy? Ăn cơm rồi hẵng đi, cơm sắp chín rồi!” Lục mụ mụ vội hỏi.
“Không được, Mộc Như Lam nói cô ấy xuống bếp, cháu tới chỗ cô ấy ăn.” Chỉ khi
đứng trước mặt Mộc Như Lam, Mặc Khiêm Nhân mới biết tới cái gọi là thẹn
thùng, còn đối với những người khác, hắn vẫn một mực duy trì vẻ bình
tĩnh thờ ơ.
Lục mụ mụ trợn mắt, Lục ba ba đang dọn dẹp phòng
khách bị bồ câu làm bẩn cũng phải quay sang nhìn, đây... đây là vì trải
qua sinh tử trong chớp mắt nên cuối cùng cũng đã xảy ra sự nhảy vọt về
chất sao? (Y Sơn: Ta nhớ tư tưởng Mác quá a :3)
Lục mụ mụ mừng
rỡ, “Như vậy à! Vậy, vậy cháu đi đi, lái xe cẩn thận một chút, ôi chao?
Cháo này phải làm sao bây giờ? Vừa mới chỉ ninh xong!” Lục mụ mụ lăn tăn muốn dùng cháo này để giúp Mộc Như Lam bổ phổi, nghe nói tối qua cô
thiếu chút nữa đã bị khói đặc làm ngạt thở, nhất định phổi đã nhiễm
không ít bụi bẩn.
“Cháu sẽ mời cô ấy tới đây ăn tối.” Mặc Khiêm Nhân tựa hồ không nhận ra chính mình đã trở nên thật tích cực.
Lục mụ mụ mặt mày hớn hở chỉ thiếu điều hoan hô thành tiếng, liên tục gật
đầu, “Vậy được vậy được, nhất định phải đưa Lam Lam tới nhé, tối nay dì
sẽ nấu nhiều món ngon để bồi bổ Lam Lam.” Lục mụ mụ thời trẻ làm nghề
đầu bếp, trình độ nấu nướng hẳn nhiên là rất cao.
Mặc Khiêm Nhân thản nhiên gật đầu, hắn nhấc chân đi ra ngoài, lạnh lùng, nhàn nhã, và đầy tự tin.
Lục mụ mụ đứng phía sau háo sắc thở dài, “Nhìn đi, người đang yêu đúng là
khác hẳn, Khiêm Nhân nhà ta càng ngày càng đẹp trai, ôi, làm sao có thể
đẹp trai như vậy chứ?”
Lục ba ba ghen tị khụ khụ hai tiếng.
Lục Tử Mạnh không cam lòng, “Mẹ già, con trai mẹ cũng rất đẹp trai mà?”
Lục mụ mụ liền phóng ra một cái nhìn sắc lẻm, “Nếu con lạnh lùng đứng đắn
được như Khiêm Nhân, mẹ già đây sẽ lập tức yêu con chết mất!”
Lục Tử Mạnh kéo khóe miệng, “Ặc, thôi quên đi.” Bị mẹ già đáng khinh như
vậy yêu chết thì chắc sẽ “chết” thiệt luôn quá. Hắn còn phải tự do ăn
chơi thêm mấy năm nữa, không muốn bị một đám ông già bà thím bu lại lo
chuyện cưới vợ giống như Mặc Khiêm Nhân đâu.