Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 90 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Mộc gia.



Mộc

Chấn Dương trò chuyện với Bạch Tố Tình xong là lập tức chạy ngay ra

ngoài. Mộc Như Sâm bị Mộc Như Lam bắt đi học cũng không có ở nhà. Mộc

Như Lâm vẫn còn buồn ngủ vì di chứng hít phải ete, lúc này cậu ngủ cực

kỳ sâu. Chu Phúc thì lo tưới và cắt tỉa cây bên ngoài biệt thự như mọi

khi. Không khí trong nhà thực yên lặng.



Tại phòng bếp, Mộc Như

Lam lấy nguyên liệu nấu ăn tươi mới ra khỏi tủ, vui vẻ hát một bài ca

dao không tên, đến cả cho tay vào trong nước rửa lạnh lẽo mà cô cũng có

vẻ hết sức hưởng thụ. Thời gian quanh cô như hóa thành một vầng sáng

trắng ngà vận động thật thong thả, bởi cô muốn hưởng thụ tất thảy mọi

thứ, bao gồm cả cái chết.



Mộc Như Lam biết nấu ăn, hơn nữa tay

nghề cũng không tệ lắm. Vốn thường xuyên dùng bữa ở nhà hàng Lâu Lan,

mỗi khi thấy một món ăn nào đó đặc biệt ngon miệng, Mộc Như Lam sẽ chạy

đến phòng bếp để học nấu cùng với đầu bếp rồi hưởng thụ thành quả lao

động của chính mình, chỉ cần đừng làm vậy quá thường xuyên là được.



Chuẩn bị ba loại thịt: thịt cá, thịt bò, và thịt heo. Lúc sắp chế biến nguyên liệu, Mộc Như Lam nhìn đống gừng hành tỏi và đậu cổ trên tay, suýt chút nữa cô đã quên mất, người đàn ông Mặc Khiêm Nhân kia hết sức khó nuôi,

kén ăn nghiêm trọng như vậy, thể nào hắn cũng lựa hết mấy thứ này ra cho mà xem. Nhưng thịt bò nếu không được tẩm ướp gia vị thì sẽ rất tanh và

khó ăn, vả lại, cô thấy những thứ này ăn chung ngon lắm mà.



Ừm, thói kiêng ăn này thật không tốt, phải sửa mới được.



Nụ cười trên môi Mộc Như Lam ngày càng tươi tắn, cô cầm lấy con dao sắc

bén, bắt đầu thuần thục thái thức ăn, con dao trắng sáng vang lên từng

tiếng cộc cộc cộc, phản chiếu một dung nhan tinh xảo và nụ cười ấm áp

động lòng người, tựa như có thể khiến cho băng tuyết tan chảy.



Editor: Windy Whiskley



Beta-er: MDL, NTL



Nguồn: diendanlequydon (DĐLQĐ)



Chu Phúc vừa vào nhà thì chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng bếp,

trông thấy Mộc Như Lam đang chuẩn bị thức ăn, ông không khỏi kinh ngạc,

“Đại tiểu thư, ngài chuẩn bị làm cơm trưa à?”



Mộc Như Lam quay đầu nhìn Chu Phúc, nhẹ nhàng mỉm cười, “Đúng vậy.”


Mộc Như Lam quay lại nhìn ngón tay bị thương của hắn, khẽ lắc đầu, “Không

cần, tôi tự mình làm được. Mặc tiên sinh có thứ gì không muốn ăn không?

Nói để tôi tính toán chừa ra không nấu.”



“Khiêm Nhân.” Mặc Khiêm Nhân chợt nói.



“Hả?”



“Gọi tên của tôi.” Hắn thản nhiên đáp, hai tai bắt đầu ửng đỏ.



Mỗi lần bắt gặp Mặc Khiêm Nhân miệng lưỡi thì nghiêm túc mà tai lại lặng lẽ đỏ, Mộc Như Lam đều thấy hắn manh không chịu được.



Đôi mắt cười híp lại thành hình bán nguyệt, Mộc Như Lam nói, ”Thế thì anh Khiêm Nhân cũng gọi tên của tôi đi.”



“Ừ.” Vành tai lại đỏ hơn một chút.



“Có muốn gọi thử một lần không?” Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái, mỉm cười, “Gọi ‘Lam Lam’ đi.”



Mặc Khiêm Nhân im lặng không trả lời, lỗ tai càng ngày càng phản chủ, thật đáng ghét.



“Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam lại nháy mắt mấy cái, ra vẻ khả ái.



“... Mộc Như Lam, đừng lãng phí thời gian.” Người đàn ông tai đỏ lạnh nhạt

lên tiếng, thái độ bên ngoài hoàn toàn tương phản với biểu hiện thành

thực của vành tai. Mộc Như Lam vốn định đùa hắn một chút, nay thấy vậy

thì chỉ biết thầm cảm thán mình thật ngốc.



“Gọi cả tên lẫn họ có

vẻ không thân thiết lắm, quả nhiên là ‘Lam Lam’ nghe được hơn.” Cô quay

đầu đi, chất giọng có hơi thất vọng.



Mặc Khiêm Nhân lặng lẽ nhìn

Mộc Như Lam, đôi mắt đạm mạc như nhìn thấu tất thảy nay in hằn bóng dáng cô, rõ ràng và thuần chất, phảng phất như một mặt gương trong suốt

không nhiễm bụi trần.



Hắn tới đứng sau lưng Mộc Như Lam, vòng tay tiếp nhận con dao thái thịt mà cô đang cầm. Trong một khoảnh khác, hai

người đều cảm nhận được độ ấm của đối phương, hương bạc hà lành lạnh hòa quyện cùng hương thơm ấm áp, hai tay chạm nhau, trước sau như một, tay

Mộc Như Lam thật ấm, tay Mặc Khiêm Nhân rất lạnh.



“Để tôi.” Chất

giọng dễ nghe của Mặc Khiêm Nhân vang lên ngay bên tai, thân hình thoạt

nhìn không mấy cường tráng lập tức bọc lấy Mộc Như Lam.