Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 91 :
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Dao thái được Mặc
Khiêm Nhân cầm lên, ngón trỏ và ngón cái tay phải của hắn đang quấn băng nhưng để dùng dao thì vẫn còn có thể, đằng nào cũng không phải là loại
dao giải phẫu đòi hỏi kỹ thuật phức tạp.
Mộc Như Lam chưa kịp lên tiếng thì đã bị động tác của Mặc Khiêm Nhân thu hút tầm mắt, động tác
thuần thục, kĩ năng điêu luyện, hắn dùng dao thái thịt bò, độ dày từng
miếng từng miếng rất đều nhau, Mặc Khiêm Nhân nghĩ, cầm dao thái lát
thịt quả là đơn giản hơn nhiều so với cầm dao giải phẫu người.
“Thật lợi hại!” Mộc Như Lam tán thưởng, nhất thời quên rằng bản thân vẫn đang tựa ở trước ngực người đàn ông, thấy Mặc Khiêm Nhân nhanh gọn lẹ xử lý
xong thố thịt bò, cô lại chỉ vào miếng thịt heo, “Anh cũng cắt cái kia
một chút đi.” Mộc Như Lam nhìn công phu dùng dao của người này mãi mà
vẫn không chán, chẳng lẽ cô đã gặp được chuyên gia rồi sao?
Vì
thế Mặc Khiêm Nhân thái luôn cả thịt heo, tiếp đó còn tự lấy cá ra sơ
chế. Cứ như vậy, cô gái nói muốn xuống bếp nấu cơm đãi khách nhất thời
quên mất chính sự, còn người đàn ông tới làm khách thì cũng quên mất
mình đến đây là để dùng bữa. Sau khi thái hết những gì cần thái, Mặc
Khiêm Nhân chuyển sang quan sát Mộc Như Lam, hắn rất có hứng thú muốn
nhìn Mộc Như Lam nấu ăn.
Mộc Như Lam cũng nhìn sang Mặc Khiêm
Nhân, chớp mắt mấy cái, cô khẽ cười thành tiếng, thật thú vị, người đàn
ông này quả nhiên thật thú vị, ở cạnh hắn thật sự rất vui, người này
đúng là phúc tinh của cô, mỗi lần gặp bất trắc là cô lại được hắn ra tay cứu giúp.
“Được rồi, tiếp theo cứ giao cho tôi.” Xắn lên ống tay áo, Mộc Như Lam cầm lấy chiếc vá chuẩn bị trổ tài nấu nướng, Mặc Khiêm
Nhân lấy khăn lau khô bàn tay đã được rửa sạch rồi đứng sang một bên để
xem.
Giữa hai người dường như đã có thứ gì đó lặng lẽ biến hóa,
chàng trai không còn là nhà tâm lý học luôn gắt gao theo dõi tội phạm,
mà cô gái cũng không còn là tên biến thái đáng sợ đã giết mấy mạng
người, tại đây, nơi phòng bếp nho nhỏ, Mặc Khiêm Nhân chỉ là Mặc Khiêm
Nhân, Mộc Như Lam chỉ là Mộc Như Lam.
cảm thấy hắn giống hệt một chú cún to xác bị ủy khuất, thật muốn xoa xoa đầu hắn rồi ôm vào lòng cọ cọ.
Ngay lúc Mặc Khiêm Nhân rầu rĩ tự hỏi liệu mình có nên bịt mũi ăn hết mấy thứ này không, ngoài cửa bếp
bỗng nhiên có tiếng động truyền đến, chỉ chốc lát sau, Mộc Chấn Dương và Bạch Tố Tình cùng xuất hiện ở cửa. Mộc Chấn Dương thật cao hứng, mặt
mày hớn hở, hai tay còn xách hành lý giúp Bạch Tố Tình. Bạch Tố Tình tới thành phố G vài ngày, có thể thấy rõ là đã thay đổi không ít, tỉ như
quần áo hàng hiệu, trang điểm tinh tế, tóc tai điệu đà,… Chim trĩ có vẻ
đã tiến hóa được một chút, nhưng kiểu gì thì cũng chỉ là chim trĩ mà
thôi.
“Chị!” Bạch Tố Tình nhìn thấy Mộc Như Lam thì liền kích
động gọi một tiếng, cô ta vội vàng chạy tới, tròng mắt đỏ hồng chứa đầy
vẻ lo âu, “Chị không sao chứ? Nghe bố nói chị xảy ra chuyện như vậy,
thật sự làm em sợ chết mất.”
Mộc Như Lam mỉm cười sờ đầu cô ta, dịu dàng nói, ”Chị không sao, nhưng mà Tình Tình vừa mới gọi bố chị là gì?”
Hai má Bạch Tố Tình ửng đỏ, cô ta quay đầu nhìn về phía Mộc Chấn Dương, ánh mắt thẹn thùng e sợ xen lẫn khát vọng và chờ mong. Trái tim Mộc Chấn
Dương lập tức tan thành nước, ông ta nhìn sang Mộc Như Lam, ”Lam Lam, bố đã quyết định nhận Tình Tình làm con gái Mộc gia. Về sau con chính là
chị gái, nhất định phải quan tâm chăm sóc con bé nhiều hơn, không được
thiên vị em trai. Sáng sớm nay Tình Tình nghe ba nói chuyện của con thì
đã vội vã rời thành phố G mà chạy về đây, con bé thật sự rất lo lắng cho con.”
Sự vui mừng và hãnh diện cùng hòa trộn trong giọng nói của Mộc Chấn Dương. Lúc còn ở thành phố G, ông ta đã quyết định không thể
để cho Bạch Tố Tình tiếp tục vô danh phận vô địa vị mà sống ở Mộc gia.
Ông ta muốn Bạch Tố Tình trở thành nhị tiểu thư Mộc gia, trở thành thiên kim tiểu thư đích thực, phải như vậy thì cô ta mới không bị người khác
hiếp đáp khi lăn lộn trong giới giải trí.
Mộc Như Lam mỉm cười
thật sâu, vậy sao? Lo lắng cho cô sao? Em gái đáng yêu quá, lo rằng cô
không chết, lo rằng cô không bị đám Chu Nhã Nhã trả thù nên mới chạy về
đổ dầu vào lửa có phải không? Vậy cũng rất tốt, cô a, cô chờ thời khắc
này đã lâu lắm rồi… Chà, lòng bàn tay lại bắt đầu ngứa ngáy, thật muốn
chạm vào con rối của cô, thật muốn chạm vào làn da của em gái đáng yêu,
và cả dòng chất lỏng nóng hổi bên trong từng đường mạch máu…