Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 92 :
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Bạch Tố Tình ngoài
mặt thì nhìn Mộc Như Lam đầy chờ mong nhưng trong lòng lại cực kỳ đắc ý, cô ta đã không còn là con bé Bạch Tố Tình vô danh tiểu tốt nữa, rất
nhanh thôi, cô ta sẽ trở thành tiểu thư Mộc gia, trở thành thiên kim đại tiểu thư! Cô ta sẽ bước chân vào giới thượng lưu mà mình đã mơ ước từ
lâu, sẽ không còn bất kỳ ai dám tùy tiện làm nhục và khi dễ cô ta nữa.
Đấy là còn chưa kể đến sau này khi cô ta trở thành đại minh tinh của
TMT, cho dù có là Âu gia thì nhất định cũng sẽ nguyện ý đón cô ta vào.
“Chị...” Thấy Mộc Như Lam không nói lời nào, gương mặt ngượng ngùng chờ mong của Bạch Tố Tình liền biến mất, thay vào đó là sự lo lắng và e dè cứ như sợ chị tức giận.
Mộc Chấn Dương lập tức đau lòng nói, “Lam Lam con sao thế, không muốn bố nhận nuôi Tình Tình à?”
Mộc Như Lam lại dịu dàng mỉm cười, “Bố, trong chuyện bố muốn nhận nuôi Tình Tình, ý kiến của con đâu quá quan trọng, bố hẳn phải thương lượng với
mẹ mới đúng.”
Nhắc tới Kha Uyển Tình, tâm trạng vui vẻ của Mộc
Chấn Dương nhất thời biến mất, các vấn đề thực tế liên tiếp đập vào mặt, phải rồi, Kha Uyển Tình mới là trọng điểm a. Lúc ở trên xe, ông ta bị
Bạch Tố Tình âm thầm dắt mũi nên đã hồ hởi nhận Bạch Tố Tình làm con gái nuôi mà lại quên mất một sự thật rằng, Kha Uyển Tình mới thực sự là
người làm chủ Mộc gia. Kha Uyển Tình vốn không ưa Bạch Tố Tình, bà ta
chắc chắn sẽ không đồng ý nhận nuôi Bạch Tố Tình, càng không có chuyện
để yên cho cô ta dùng thân phận con gái Mộc gia mà qua lại bên ngoài!
Mộc Chấn Dương áy náy nhìn Bạch Tố Tình, ông ta không thể chọc giận Kha
Uyển Tình. Mặc dù ông ta đã không còn coi Kha Uyển Tình là đại tiểu thư
Kha gia nữa nhưng mười mấy năm bị đè nặng đã khiến nô tính sinh ra ít
nhiều, ông ta vẫn cảm thấy sợ hãi theo bản năng mỗi khi Kha Uyển Tình
nổi trận lôi đình, vả lại tài sản Mộc gia đều nằm trong tay Kha Uyển
Tình, nếu Mộc Chấn Dương dám cứng rắn đối chọi với bà ta, nói không
chừng ông ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Bạch Tố Tình biết Mộc Chấn
Dương sợ vợ nhưng không ngờ lại sợ đến mức độ này. Mộc Chấn Dương thể
hiện quá tốt ở thành phố G nên cô ta mới tưởng gã đàn ông này cũng không đến nỗi vô dụng, bây giờ lại thấy ông ta đổi mặt câm như hến, trong
lòng cô ta tức giận bao nhiêu thì nước mắt trên mặt rơi nhiều bấy nhiêu, “Thật... thật xin lỗi, Mộc thúc thúc, chị, là tại... là tại em không
tốt, em không nên vọng tưởng, nhưng vì em rất thích mọi người nên mới... Thật xin lỗi, em...”
tiên sinh, thật sự cảm ơn anh đã cứu con gái tôi, tôi...”
“Không
cần khách sáo, tôi cứu em ấy không phải để được ông cảm tạ.” Mặc Khiêm
Nhân thờ ơ đáp, không chịu chừa cho Mộc Chấn Dương một chút mặt mũi nào. Trong từ điển của Mặc Khiêm Nhân chưa từng xuất hiện khái niệm nhượng
bộ vì lợi ích toàn cục, phải biết rằng, ngay cả chỉ huy cấp cao của FBI
Mỹ cũng phải nể trọng hắn mười phần, lãnh đạo cấp cao trong nước thì
trông mong hắn về góp sức, một thiên chi kiêu tử như vậy, việc gì phải
ủy khuất bản thân để nhượng bộ người khác?
Tư tưởng của Mặc Khiêm Nhân rất đơn giản: ăn ngay nói thật thôi, có điều Mộc Chấn Dương lại
không cho là vậy, người này đem đến cho ông ta một cảm giác cao cao tại
thượng từ trên nhìn xuống, mà nội tâm Mộc Chấn Dương thì đã bắt đầu méo
mó sau mười mấy năm bị Kha Uyển Tình chèn ép, đối mặt với những người có địa vị cao hơn mình, ông ta luôn luôn thể hiện một chút nô tính. Nhưng
Mặc Khiêm Nhân thoạt nhìn khá trẻ tuổi, hơn nữa còn là bạn của Mộc Như
Lam, điều đó chẳng khác nào nói rằng ông ta bị tiểu bối khinh thường.
Sắc mặt vốn vui vẻ của Mộc Chấn Dương nay nhăn nhó đến khó coi.
Bạch Tố Tình vội bước tới vỗ nhẹ lên lưng ông ta, nũng nịu an ủi, “Bố đừng
nóng giận, có lẽ Mặc tiên sinh không cố ý, anh ta là bạn của chị, nhất
định sẽ không làm khó bố đâu.”
Bạch Tố Tình không nói còn may, cô ta vừa nói là Mộc Chấn Dương lập tức trừng Mộc Như Lam cháy mặt, thể
loại bạn bè gì mà lại mất dạy như thế! Quả nhiên là vật họp theo loài,
chẳng trách dạo này ông ta càng nhìn càng thấy Mộc Như Lam không vừa
mắt, thì ra nó đã bị tên này làm cho hư hỏng!
Chậc, đúng là một
đóa sen trắng không lúc nào không tính kế người khác, chỉ nói một câu mà đã đem tức giận của Mộc Chấn Dương với Mặc Khiêm Nhân chuyển hết sang
Mộc Như Lam, tâm cơ của đóa sen trắng vô liêm sỉ này cũng giống như bùn
lầy nơi đầm sen vậy, vừa sâu vừa đen, ai sơ sảy một chút thôi là tức
khắc bị nó đẩy vào chỗ chết.
Mộc Chấn Dương nhìn Mộc Như Lam rồi hừ một tiếng, nhắm mắt làm ngơ cùng Bạch Tố Tình đi lên lầu.