Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 93 : V17.2
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Mộc Như Lam nhìn về
phía Mặc Khiêm Nhân với gương mặt lạnh lùng cố hữu và dáng vẻ như thể
hắn hoàn toàn chẳng làm gì cả, chỉ tại bọn họ tự dưng nổi khùng thôi. Cô có chút bất đắc dĩ, được rồi, người này chẳng những độc miệng mà còn
rất kiêu ngạo, không hề ý thức được ở trong nhà người khác mà không cho
gia chủ mặt mũi là rất không đúng. Đây có lẽ đã là một loại thói quen:
hắn đã quen đứng ở chỗ cao nên không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai để sống qua ngày. Mà nguyên nhân dưỡng thành loại thói quen này, hoặc
là vì năng lực của hắn cho phép, hoặc là vì hoàn cảnh gia đình cho phép, nhưng xem ra đa phần sẽ nghiêng về vế trước.
“Như thế này rồi,
liệu còn ăn vào không?” Mộc Như Lam vừa nhún vai liếc lên lầu vừa nói
với Mặc Khiêm Nhân, chắc là đã mất hết khẩu vị.
“Gói về.” Mặc
Khiêm Nhân nhìn chằm chằm mặt bàn, hắn còn chưa ăn được mấy miếng, lông
mày hơi nhăn lại, bữa trưa hoàn hảo theo ước hẹn đã bị phá hỏng, chỗ này đúng là chướng khí mù mịt.
Mộc Như Lam kinh ngạc, “Anh muốn gói về thật à? Hay là đến nhà hàng Lâu Lan ăn đi?”
“Gói về.” Mặc Khiêm Nhân nhìn chằm chằm đồ ăn trên mặt bàn, cố chấp đến khó hiểu.
Mộc Như Lam cũng hết cách với hắn, đành vào bếp lấy ra vài cái hộp tiện
lợi. Hộp tiện lợi này là lúc trước cô sử dụng khi đi dã ngoại cùng Mộc
Như Sâm Mộc Như Lâm, bây giờ vẫn còn dùng rất tốt.
Gói đồ ăn xong xuôi, hai người liền rời khỏi nhà, Mặc Khiêm Nhân đang chuẩn bị lên xe
thì đột nhiên dừng bước, đôi mắt sắc lạnh phóng về phía biệt thự Mộc
gia.
Đứng ở cửa sổ nhìn lén ra ngoài, Bạch Tố Tình chợt cứng cả
người, vội vàng thoái lui ra sau, trái tim căng thẳng đập thình thịch,
người đàn ông này… thật đáng sợ, cảm giác như thể tất cả những gì cô ta
làm đều bị hắn nhìn thấu, chẳng khác gì một con hề chỉ biết diễn trò
trước mặt hắn. Người này là ai? Vì sao không có trong tư liệu của cô ta? Như vậy, hắn hoàn toàn là kẻ nằm ngoài kế hoạch, cần phải nghiêm túc
nghĩ cách đối phó mới được…
“Sao vậy?” Thấy Mặc Khiêm Nhân đột
nhiên đứng lại, Mộc Như Lam quay đầu nhìn theo thì liền thấy Bạch Tố
Tình đứng trước cửa sổ, khóe miệng nở nụ cười, chà chà, em gái thân ái
lại muốn đánh cái chủ ý xấu xa nào đấy à? Ha ha, muốn làm cái gì đây?
mở cả họp báo mời phóng viên tới. Kha lão gia tử là người lạnh bạc, sau
khi Kha Uyển Tình hoàn toàn chọc giận ông, ông cũng hoàn toàn chặt đứt
đường lui và ý muốn chiếm tài sản Kha gia của bà ta.
Mộc Như Lam hơi không hiểu lời nói đột ngột của Mặc Khiêm Nhân nhưng vẫn gật gật đầu, “Ừ.”
Mộc Như Lam được Kha gia nhận về cùng hai nam hài khác, lần này Kha lão gia tử cũng mở họp báo hệt như khi ông đuổi Kha Uyển Tình ra khỏi nhà. Nhận Mộc Như Lam về, ông muốn Mộc Như Lam được đãi ngộ và đối xử với tư cách một thành viên trong gia tộc.
“Nếu như vậy, vì sao còn muốn đợi ở chỗ này?” Mặc Khiêm Nhân bẻ tay lái chuyển hướng xe chạy, xe quẹo vào
một con đường nhỏ u tĩnh.
“Nơi này là nhà của tôi.” Mộc Như Lam mỉm cười.
“Phượng hoàng cùng quạ đen ở chung một chỗ, em có biết sẽ sinh ra hậu quả gì không?”
Mộc Như Lam không nói gì.
“Cho dù quả trứng là do quạ đen ấp ra thì khi phượng hoàng càng ngày càng
xinh đẹp, lũ quạ đen sẽ bắt đầu mơ ước bộ lông ngũ thải ban lan trên
người nó, cả con quạ đã ấp trứng cũng không ngoại lệ.” Mặc Khiêm Nhân
chuyên chú lái xe, giống như chỉ đang nói vài ba lời lặt vặt, “Đầu tiên
là hâm mộ, sau đó là ghen tị, cuối cùng là cướp đoạt, thậm chí là giết
chết.”
Dục vọng sẽ khống chế mọi thứ, sẽ bóp méo tất thảy, bao gồm cả cảm tình.
“Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, em đã ở trong bầy quạ đen quá lâu
rồi.” Để bảo vệ bản thân và trở nên xinh đẹp hơn, phượng hoàng chỉ có
một con đường là nhập vào đàn phượng hoàng, cũng như để giữ cho một
lượng nước mãi không giảm đi thì phương pháp duy nhất chính là rót nó
vào biển rộng.
Nụ cười trên môi Mộc Như Lam sâu thêm một chút,
“Mặc tiên sinh cho rằng tôi là phượng hoàng sao?” Rõ ràng cô chính là
một kẻ biến thái, đánh giá cô cao như vậy liệu có ổn không?
“Chỉ phượng hoàng… mới có thể niết bàn trùng sinh.”