Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 94 : Gây gổ (3)

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Bạch Tố Tình nhìn

theo chiếc xe hơi đang dần dần biến mất, buông rèm cửa sổ, hai hàng lông mày cau lại, cô ta lấy di động ra, nhìn bàn phím chần chừ không dám

nhấn, trong mắt thoáng qua một tia sợ hãi, cuối cùng cũng quyết định bấm số gọi đi.



Điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới có người bắt

máy, từ đầu dây bên kia truyền tới một giọng nam nghe thập phần áp lực,

“A lô?”



Cả người Bạch Tố Tình run lên, hai cánh môi mấp máy, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, “Là… là em…”



“Xử lý xong hết chưa?”



“Chưa, vẫn chưa… thật xin lỗi! Không phải là do em cố ý, chỉ tại con nhỏ Mộc

Như Lam kia quá khó đối phó! Nó…” Bạch Tố Tình toan giải thích mọi

chuyện, nhưng người đàn ông bên kia lại không hề có ý định lắng nghe.



“Hừ, gần ba tháng rồi, cô đang làm cái gì thế? Chỉ một đứa con gái bình

thường mà cũng không xử lý được, tôi còn có thể trông cậy cô chiếm đoạt

tài sản của Mộc gia và Kha gia sao?”



Bạch Tố Tình vội trả lời,

“Hãy tin tưởng em, em nhất định sẽ làm được. Mộc Chấn Dương đã đồng ý

cho em trở thành con gái nuôi của Mộc gia rồi, chỉ cần trở thành người

Mộc gia, em nhất định sẽ lật đổ địa vị của Mộc Như Lam trong lòng Mộc

Chấn Dương và Kha Uyển Tình, lực chú ý của Kha gia cũng sẽ chuyển từ Mộc Như Lam sang em!”



“Hừ, tốt nhất là như thế, nói đi, gọi điện cho tôi có chuyện gì?”



Bạch Tố Tình thở phào nhẹ nhõm, “Là như vậy, hình như có một nhân vật rất

lợi hại xuất hiện ở thành phố K, em thậm chí còn không dám đối mặt với

hắn, em cứ có cảm giác như bị nhìn thấu. Trực giác nói cho em biết,

người kia có thể sẽ là trở ngại lớn nhất trong kế hoạch của chúng ta!”

Trong mắt Bạch Tố Tình, Mộc Như Lam vẫn chưa đủ trình gây cản trở, nhưng Mặc Khiêm Nhân kia thì lại cực kỳ nguy hiểm.



“Hả?” Người ở đầu dây kia có vẻ đã bị lý do thoái thác của Bạch Tố Tình khơi gợi hứng thú, “Ai?”



“Là một người họ Mặc, không phải người ở thành phố K.”


không nói gì, còn Hoa Phương thì ném ra một ánh mắt sắc lẻm, khí thế đã

được thương trường mài dũa tỏa ra cực mạnh mẽ, bà nhìn Chu Tô Luân, lạnh mặt cảnh cáo, “Tại thời điểm này, người một nhà phải đồng tâm hiệp lực. Nhã Nhã là em gái duy nhất của con, con đã không giúp nó thì cũng đừng

có cản trở. Đừng tưởng mẹ không biết con thích Mộc Như Lam, nhưng con

thích cô ta là một chuyện, còn cô ta có thích con hay không lại là một

chuyện khác, con đừng ở đây tự mình đa tình mà cản trở Chu gia!”



Bọn họ đương nhiên hiểu rõ thiệt hơn trong chuyện này, nhưng hiểu là một

chuyện, còn làm lại là một chuyện khác, bọn họ là cha mẹ của Chu Nhã

Nhã, mới vừa rồi Chu Nhã Nhã khóc gọi, “Bố mẹ cứu con, con không muốn

ngồi tù!” làm cho bọn họ đau lòng muốn chết, làm sao có thể không đánh

liều một phen?



Hoa Phương cứ nghĩ con trai bà ta là thánh tình

nhưng lại không biết rằng, sau lần bị Đoạn Nghiêu đả kích ở nhà hàng Lâu Lan, Chu Tô Luân đã không còn đi tìm Mộc Như Lam nữa. Trong chuyện của

Chu Nhã Nhã, hắn chỉ đơn giản là nghĩ cho lợi ích bản thân chứ không hề

dính dáng gì đến Mộc Như Lam. Cái gì mà vì tình yêu sẵn sàng vứt bỏ gia

tài bạc triệu, thúi lắm! Những ai từ nhỏ đã cao cao tại thượng căn bản

sẽ không thích ứng được với chuyện sống khổ qua ngày, mà cho dù có thực

sự thích ứng thì tình cảm cũng sẽ dần dần bị ăn mòn, đến lúc đó, thứ duy nhất còn lại chính là nỗi oán hận đối phương vì đã kéo mình ra khỏi xã

hội thượng lưu, cũng như trường hợp của Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương.



Mà khi một người ích kỷ không phải vì tình yêu hay người khác mà chỉ vì

chính bản thân hắn thì dục vọng và độ ích kỷ có đôi khi sẽ phóng đại lên gấp bội. Bởi vì hắn không cần phải sẻ chia, những thứ đạt được đều

thuộc về mình hắn, cho nên hắn sẽ càng ngày càng làm tới.



Tiếng

chuông cửa vang lên, Chu thị trưởng kích động định đi ra nghênh đón

nhưng lại bị Hoa Phương ngăn cản. Bà lắc đầu với chồng, bọn họ phải đề

cao tư thái, dù trong lòng nóng vội đến đâu thì cũng không được để đối

phương biết bọn họ đang gấp rút cầu xin sự giúp đỡ, trong giới thương

nhân, đây là nhược điểm trí mạng, là trắng trợn nói cho người ta biết

điểm yếu của mình để họ ra sức ép giá.



Hoa Phương vốn là một

thương nhân thành công, năm đó bà cũng nhờ vào phần bình tĩnh ung dung

này mà bắt được tâm của Chu thị trưởng.