Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 95 : Gây gổ (4)

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Chu thị trưởng hiểu ý gật đầu, ông ta cùng Hoa Phương ngồi xuống ghế sô pha, sau đó đuổi Chu

Tô Luân về phòng để khỏi có chuyện lát nữa lại bị hắn làm cho ngột ngạt, đứa con này càng lớn càng khó bảo.



Hoàn toàn không biết gì cả,

Mộc Chấn Dương và Bạch Tố Tình được người hầu dẫn vào trong. Bạch Tố

Tình lặng lẽ đánh giá nhà của Chu thị trưởng, cũng không đến nỗi quá tệ, nhưng tuyệt đối không thể bằng Âu gia, Bạch Tố Tình cô ta chướng mắt.



“Mộc tiên sinh, hoan nghênh, vị này là?” Hoa Phương mặc một bộ tây trang màu đen, biểu hiện và thái độ đều mang theo hương vị của một người phụ nữ

mạnh mẽ giỏi giang.



Mộc Chấn Dương có chút mâu thuẫn với phụ nữ

mạnh mẽ, Kha Uyển Tình đã mạnh mẽ đến mức khiến ông ta phản cảm đến muốn ói ra rồi, có điều người này là vợ của Chu thị trưởng, ông ta không thể tỏ thái độ chán ghét trước mặt người ta được. Sống nhiều năm như vậy,

Mộc Chấn Dương đương nhiên biết đến cái gọi là đối nhân xử thế.



“Ha ha, Chu phu nhân, đây là Tình Tình con gái tôi, Bạch Tố Tình.” Mộc Chấn Dương vô cùng tự hào giới thiệu Bạch Tố Tình cho bọn họ, ông ta dẫn

Bạch Tố Tình đến đây chủ yếu là để giúp cô ta lôi kéo quan hệ.



Bạch Tố Tình lập túc ngọt ngào mỉm cười, “Chào Chu thúc thúc, chào Chu a di.”



“Tốt, tốt, tốt, đứa nhỏ này thật lễ phép, nhưng sao lại họ Bạch?” Hoa Phương

đánh giá Bạch Tố Tình, ừm, bộ dạng nhìn tạm được, là một tiểu gia bích

ngọc*, bất quá cũng chỉ là tiểu gia bích ngọc mà thôi, so với Mộc Như

Lam trời sinh đã là phượng hoàng thì vẫn còn kém xa.



*Tiểu gia

bích ngọc: thành ngữ chỉ những cô con gái đáng yêu trong gia đình nhỏ,

không có phong phạm và khí chất của tiểu thư khuê các.



Vẻ mặt của Bạch Tố Tình có chút xấu hổ, còn trong lòng thì tức điên lên được, cô

ta hận chết cái họ này, vừa nghe là đã biết không phải họ của kẻ có

tiền!



Biểu cảm của Mộc Chấn Dương cũng cứng đi, nhưng mấy giây sau ông ta liền cười hơ hớ, “Tôi sắp nhận nuôi Tình Tình rồi.”



Nói đến đây thì thôi, bọn họ không thể quá quan tâm đến chuyện riêng nhà người ta.



“Hôm nay tìm đến Mộc tiên sinh là có chút chuyện cần thương lượng, nhưng
không liên quan tới bọn họ.



Chu thị trưởng rót hai ly trà đặt lên bàn trước mặt hai người, thở dài nói, “Chúng tôi vốn còn lo lắng không

thể thuận lợi giải quyết việc này, Mộc tiên sinh quả là một người nghĩa

khí, chúng tôi vô cùng biết ơn.”



“Đúng vậy, nếu có việc gì cần

chúng tôi giúp đỡ, ngài cứ việc lên tiếng, chỉ cần làm được thì chúng

tôi sẽ dốc hết sức.” Hoa Phương tháo chiếc vòng phỉ thúy trên tay mình

xuống, nắm lấy tay của Bạch Tố Tình, bà tủm tỉm, “Dì thấy cái vòng này

rất hợp với Tình Tình, cháu đeo thử xem sao?”



Bạch Tố Tình lập

tức ngượng ngùng vươn tay, cô ta làm sao có thể cự tuyệt sự lấy lòng rõ

ràng như thế được, trong tương lai không chừng còn có thể dùng đến bọn

họ nữa đấy.



Hoa Phương thấy vậy thì càng cười thâm thúy, bà đeo

vòng phỉ thúy lên tay Bạch Tố Tình, vừa nắm tay cô ta vừa nhìn Mộc Chấn

Dương, “Mộc tiên sinh nuôi dưỡng được một cô con gái thật tốt, vừa nhìn

là đã thấy giỏi giang, sau này nhất định sẽ đem về cho ngài rất nhiều

vinh quang. Đáng tiếc, đứa con gái của tôi không được như kỳ vọng, ở

trường cũng không có bạn bè, hôm qua còn gây ra chuyện như vậy, thật sự

thấy hổ thẹn.”



Lòng hư vinh Mộc Chấn Dương lại được thỏa mãn,

nhìn xem, cô con gái mà ông ta nhìn trúng quả thực không giống với đứa

con gái mà Kha Uyển Tình nhìn trúng, đây mới đúng là kiểu con gái mà ông ta mong muốn, nó giúp người làm cha như ông ta cảm thấy hết sức thỏa

mãn, hơn nữa còn giúp ông ta tìm mặt mũi, so với Mộc Như Lam thì tốt đẹp hơn biết bao nhiêu!



Vì thế sau đó hai vợ chồng Chu gia âm thầm

đưa cho Mộc Chấn Dương và Bạch Tố Tình không ít đồ tốt. Đến khi rời khỏi Chu gia, Mộc Chấn Dương muốn đổi ý cũng không được, ông ta còn chờ cơ

hội nói chuyện với Kha Uyển Tình. Vết thương trên mặt vẫn còn đó, phải

tội Mộc Chấn Dương đã bị Bạch Tố Tình dỗ ngon dỗ ngọt đến nỗi trong nhà

có một bà vợ mà cũng quên luôn rồi, huống chi là sợ bị đuổi ra khỏi nhà?