Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 96 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Gió lạnh rì rào, cây cỏ xanh um.



Tại công viên xanh trong lành, có người già tản bộ, đánh cầu lông, thậm chí là nhảy múa, khung cảnh không ồn ào nhưng cũng không quá tĩnh lặng.



Trên chiếc ghế gỗ dài đang ngồi một đôi nam nữ làm người khác không thể

không chú ý, thoạt nhìn rất giống những quý tiểu thư quý công tử thường

ngồi dùng cơm trong các nhà hàng món tây cao cấp, thế nhưng lúc này bọn

họ lại cầm một hộp cơm mà ngồi ăn trong công viên. Cảnh tượng ấy khiến

cho người ta không khỏi cảm thấy kỳ lạ, ai đi qua cũng đều ngạc nhiên

quay đầu nhìn.



Nhưng càng đáng ngạc nhiên hơn chính là cặp đôi

này không hề để ý đến những ánh mắt kia, bọn họ thong thả dùng bữa,

thỉnh thoảng lại nói vài ba câu, trông qua vô cùng thích thú. Những

người đứng xem cũng không cảm thấy có gì bất thường khó hiểu, nam nữ

đang yêu luôn khùng khùng như vậy, mọi người bày tỏ sự thông cảm.



Mộc Như Lam lơ đãng ngẩng đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân, ánh mắt dừng trên đống

gừng tỏi linh tinh nơi góc hộp, cô lên tiếng, “Mặc Khiêm Nhân tiên

sinh.”



Mặc Khiêm Nhân nhìn sang Mộc Như Lam, im lặng chờ cô nói tiếp.



“Anh lại kén ăn.”



Mặc Khiêm Nhân trầm mặc nhìn đống gia vị bị hắn ghét đến mức cả đời không

muốn đụng vào, sau đó lại nhìn sang Mộc Như Lam, “Thật ra, không ăn mấy

thứ này cũng không tính là kén ăn.” Hắn chỉ không ăn vài loại gia vị này thôi, còn những thứ khác như thịt hay rau thì đều ăn hết, như vậy không tính là kén ăn a.



“Không được bóp méo sự thật, kén ăn chính là kén ăn, anh hãy ăn hết chúng đi.” Mộc Như Lam mỉm cười bảo.



“Không muốn.” Mặc Khiêm Nhân đáp gọn lỏn, đôi mắt lạnh nhạt phản chiếu hình

ảnh Mộc Như Lam, thoạt nhìn có chút bất đồng với hình tượng một nhà tâm

lí học tội phạm đẳng cấp quốc tế, tựa hồ nhiều hơn một phần thuần túy.



“Không được, phải ăn hết.”



“Không muốn.”



Mộc Như Lam bỗng cảm thấy trước mặt như xuất hiện ảo giác, nam nhân với chỉ số thông minh cao kinh người đột nhiên biến thành một chú cún con to

xác, lúc này cún con đang kháng nghị với chủ nhân, nó không muốn ăn rau

mà chỉ muốn ăn thịt, đôi mắt mở to đầy mong đợi, cái đuôi lúc ẩn lúc

hiện ở phía sau.



Mộc Như Lam trong lòng thầm a một tiếng, cô chớp mắt mấy cái, khi nhìn lại thì trước mặt vẫn là Mặc Khiêm Nhân, chẳng lẽ mình vừa gặp phải ảo giác?



“Thật sự không muốn à?” Mộc Như Lam

thấy mình giống như đang dỗ dành một tiểu bằng hữu phải ngoan ngoãn ăn

cơm không được kén cá chọn canh.



“Không muốn.” Mặc Khiêm Nhân

tiếp tục đáp, thái độ lạnh nhạt, chất giọng lạnh nhạt, vậy mà lại tỏa ra một cảm giác manh manh chết người.



“Được, lần sau không làm cơm cho anh ăn nữa.”



“Không muốn.”



“...” Mộc Như Lam kinh dị trợn mắt nhìn hắn.



Cách đó không xa, trong bụi cây nho nhỏ phía sau bọn họ, có một cô gái đang

phấn khích hét to trong lòng, bên ngoài thì vui sướng hoa chân múa tay,

trời ạ trời ạ, cặp đôi này làm sao có thể đáng yêu như vậy chứ? Vốn thấy bọn họ có ngoại hình nổi bật hệt như ngôi sao nhưng lại không biết là

ai, vì thế mới ngồi trong này chụp ảnh định đăng lên diễn đàn hỏi một

chút, nào ngờ lại được xem một cảnh như vậy, thật sự quá đáng yêu! Chàng trai đó thật manh, cô gái đó thật giống thiên sứ!



“Ghi lại chưa

ghi lại chưa?” Cô gái mặc quần short cùng áo khoác màu xanh hàng hiệu
Mộc Như Lam thích nhất là phim kinh dị, đặc biệt là những loại phim kinh dị siêu nhiên.



...



Kha Uyển Tình bực bội trở lại Mộc gia thì liền thấy cảnh Bạch Tố Tình ngồi

trên sô pha xem tivi, còn Mộc Chấn Dương lại đang lúi húi nấu cơm trong

phòng bếp, bà ta cau mày, tùy ý hỏi, “Về từ khi nào?”



Bạch Tố

Tình khéo léo đi đến đỡ lấy đống túi xách trong tay Kha Uyển Tình, kéo

bà ta ngồi xuống rồi xoa bóp vai cho bà ta, “Giữa trưa hôm nay ạ. Cháu

vốn muốn đến công ty gặp Kha di nhưng Chu thúc nói Kha di bận rộn nhiều

việc, không được đi quấy rầy.”



Kha Uyển Tình được Bạch Tố Tình

xoa bóp thật thoải mái, lông mày cũng dãn ra chút ít, Bạch Tố Tình thấy

vậy thì lấy từ dưới bàn ra một món quà, trên môi treo một nụ cười rụt rè ngọt ngào, “Kha di đã chiếu cố cháu rất nhiều, lúc ở thành phố G cháu

tình cờ bắt gặp thứ này, cảm thấy rất hợp với Kha di, không biết Kha di

có thích không.”



Phụ nữ được tặng quà thì đều vui vẻ, Kha Uyển

Tình cũng không ngoại lệ, bà ta tiếp nhận món quà, vừa xé giấy bọc vừa

nói, “Cháu về thì về, còn mua quà làm gì?”



Bên trong hộp quà là

một chiếc vòng cổ xinh đẹp với viên đá quý màu lửa đỏ lớn như trứng bồ

câu, viên đá hình củ ấu tỏa sáng tinh tế dưới ánh đèn, long lanh trong

suốt, thoạt trông có cảm giác như lửa nóng ấm áp nhưng cầm trên tay thì

lại lạnh lẽo tựa băng, nhìn sơ cũng biết chiếc vòng này đắt tiền đến mức nào.



Phụ nữ luôn thích những thứ như vậy, không phải là ham hư

vinh, mà là phụ nữ trời sinh luôn thích những thứ xinh đẹp, bất kể là

hoa hay đá quý.



Kha Uyển Tình không ngừng mân mê chiếc vòng cổ,

đây chính là loại đá quý mà bà ta thích nhất: ruby basophir của Châu

Phi, chỉ khi tham gia bán đấu giá mới có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một

hai lần, vì rất được phái nữ yêu thích nên giá cuối của nó luôn đặc biệt cao. Khi vẫn còn là đại tiểu thư của Kha gia, Kha Uyển Tình từng có hơn hai món trang sức làm từ loại đá này, thế nhưng để có thể ở cạnh Mộc

Chấn Dương, bà ta đã bỏ nhà ra đi mà không mang theo bất cứ thứ gì, bây

giờ nhớ lại, Kha Uyển Tình mới thấy thật hối hận!



(MDL: Đừng hỏi

ruby basophir là loại đá nào mà nghe lạ tai thế, ta không biết đâu =.=

nguyên văn ghi “ba tác phỉ nhĩ hồng bảo thạch”, đọc lên thấy chả có

nghĩa gì cả nên chắc là phiên âm tiếng Anh, ta cứ thế mà dịch thôi)



Hối hận vì đã ngu xuẩn vứt bỏ thân phận công chúa cao cao tại thượng chỉ để theo một kẻ vô dụng hèn nhát! Hối hận vì đã mệt nhọc sinh con dưỡng cái cho Mộc Chấn Dương, cuối cùng còn bị Hoắc Á Lận cười nhạo là hoàng kiểm bà*! Nếu bà ta vẫn là đại tiểu thư Kha gia, nếu lúc trước bà ta nghe

lời lão gia tử mà gả cho một quý tộc có tiền tài địa vị không kém gì Kha gia... Nếu... Nếu...



*Hoàng kiểm bà (Bà mặt vàng): chỉ những người phụ nữ đã có chồng, suốt ngày chỉ biết cắm cúi lo chuyện gia đình.



Thấy Kha Uyển Tình lộ ra ánh mắt hoài niệm mà bình thản, Bạch Tố Tình liếc

về phía phòng bếp một cái, Mộc Chấn Dương đang đứng quan sát từ phòng

bếp vội buông chiếc vá trong tay, nhìn thấy vẻ hoài niệm của Kha Uyển

Tình, ông ta liền cho rằng bà ta đang nhớ lại mối tình sâu đậm cùng lời

ước hẹn trên lễ đường năm đó, tình yêu của bọn họ khi ấy cũng giống như

viên đá quý kia, cuồng nhiệt mà thuần túy.



Như vậy, Kha Uyển Tình có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn.



Không mảy may nhận thấy sống lưng Kha Uyển Tình đang dần dần căng cứng, Mộc

Chấn Dương cười ha hả đi tới, “Tình Tình thật sự rất hiểu chuyện. Uyển

Tình, không phải bà đã nói con gái của Bạch Tuyết cũng chính là con gái

của bà sao? Chúng ta dứt khoát nhận nuôi Tình Tình đi, con bé ngoan như

vậy mà.”