Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 97 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Kha Uyển Tình không lên tiếng trả lời mà chỉ hạ mắt nhìn viên ruby trên tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi vòng đá quý.



Mộc Chấn Dương thấy vậy thì trong lòng không khỏi sợ sệt, ông ta quay đầu

liếc nhanh Bạch Tố Tình, cô ta lập tức treo lên một nụ cười cổ vũ khiến

Mộc Chấn Dương nhất thời nghĩ rằng, để một đứa nhỏ vừa ngoan vừa đáng

yêu như vậy trở thành con gái Mộc gia thì trở mặt với Kha Uyển Tình một

chút cũng có đáng là bao?



Vì thế Mộc Chấn Dương nhẹ đặt tay lên bả vai Kha Uyển Tình, “Uyển Tình, Tình Tình nó...”



Lời còn chưa nói hết thì Kha Uyển Tình đã thẳng tay ném mạnh chuỗi vòng

ruby vào mặt Mộc Chấn Dương, viên đá quý hình củ ấu lập tức cứa thêm một vết thương trên mặt ông ta rồi rơi xuống đất, phát ra vài tiếng loảng

xoảng, sau đó lại chìm vào im lặng.



Chân Mộc Như Lâm vừa mới bước đến nửa cầu thang để tìm Mộc Như Lam cũng vì thế mà dừng lại, cậu đứng

trên cầu thang nhìn cảnh tượng đang diễn ra dưới đại sảnh.



Không khí trong nháy mắt căng thẳng đến cực điểm.



Bạch Tố Tình khó tin nhìn biến cố bất ngờ vừa xảy ra, vì, vì sao?! Cô ta đã

tìm hiểu rồi, đây là loại đá quý mà Kha Uyển Tình yêu thích nhất, bà ta

và Mộc Chấn Dương cũng từng dùng ruby để ước hẹn tình yêu, vào thời khắc này nó hẳn phải gợi nhớ về tình cảm mà Kha Uyển Tình dành cho Mộc Chấn

Dương, lòng bà ta hẳn phải mềm nhũn rối loạn, Mộc Chấn Dương nói gì bà

ta cũng đồng ý mới đúng chứ! Làm sao lại...



Mộc Chấn Dương ôm khuôn mặt đau nhói, hai mắt trợn tròn nhìn Kha Uyển Tình, hoàn toàn không hiểu tại sao, “Bà làm gì vậy?!”



Kha Uyển Tình dùng đôi mắt hung ác nham hiểm trừng Mộc Chấn Dương, “Làm gì? Những lời này không phải là tôi mới cần hỏi ông sao?! Tình Tình? Nhận

nuôi? Ông mẹ nó nằm mơ!” Kha Uyển Tình bất thình lình cầm lấy cốc nước

trên bàn hắt vào người Bạch Tố Tình, Bạch Tố Tình bị bất ngờ cũng không

kịp đề phòng, tuy đã vội lùi về sau mấy bước nhưng vẫn bị nước nóng văng bỏng, cô ta đau đớn kêu lên một tiếng.



“Tình Tình!” Mộc Chấn Dương lập tức biến sắc, tiến tới xem xét vết thương của Bạch Tố Tình.



Thấy vậy, khuôn mặt Kha Uyển Tình lại càng thêm dữ tợn, bà ta tức giận đến
dám cãi nhau ầm ĩ với bà ta chỉ vì một người ngoài!



Lúc này Chu

Phúc mới lên tiếng, “Tiểu thư, hay là cứ để Bạch tiểu thư lên lầu đã,

chuyện người lớn, trẻ nhỏ tuy trong cuộc nhưng xen vào cũng không tốt,

vợ chồng cãi nhau mà có người ngoài ở đây thì sẽ khiến người ta chê

cười.”



Đương nhiên không phải Chu Phúc muốn giúp Bạch Tố Tình,

tuy hơi do dự nhưng dù sao ông cũng là người của Kha Uyển Tình, chẳng

qua là ông thấy hiện tại Kha Uyển Tình đang bị kích động, Mộc Chấn Dương cũng chẳng khá hơn là bao, bọn họ như vậy hoàn toàn là vì Bạch Tố Tình, ông ta không hy vọng lát nữa hai người đều tức đến hồ đồ rồi nói ly

hôn, mấy đứa nhỏ trong nhà sẽ bị ảnh hưởng, nhất là Mộc Như Lam, học kỳ

sau cô còn phải thi tốt nghiệp trung học.



Ở trong nhà này ai nói

gì Kha Uyển Tình cũng không nghe, có chăng nghe một chút thì cũng chỉ

nghe Mộc Như Lam và Chu Phúc, lúc này Chu Phúc đã lên tiếng, vả lại bà

ta cũng phải để ý mặt mũi. Hít sâu hai cái, Kha Uyển Tình mặc cho Bạch

Tố Tình cút lên lầu, dù sao bà ta muốn đuổi Bạch Tố Tình ra ngoài thì

cũng chỉ cần một câu nói mà thôi!



Bạch Tố Tình che miệng khóc

chạy lên lầu, trên cầu thang lại đụng phải Mộc Như Lâm, thiếu niên mặc

áo ngủ đang tựa vào lan can tầng hai mà nhìn cô ta, chiều cao hơn 1m7

cộng thêm khuôn mặt tuấn tú cùng khí chất trầm tĩnh như nước khiến cô ta không khỏi ngẩn người kinh diễm một phen, thầm cảm thán thật không hổ

là em trai Mộc Như Lam.



Thế nhưng rất nhanh sau đó, Bạch Tố Tình

đã kịp phản ứng lại, cô ta đáng thương nhìn Mộc Như Lâm một cái rồi bước nhanh qua người cậu, như thể thực sự hổ thẹn vì bị bắt gặp một màn này

vậy, dáng vẻ ấy càng làm người ta khó lòng tin nổi một cô gái như thế sẽ là hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác.



Tầm mắt Mộc Như Lâm

lướt qua Bạch Tố Tình, lại quay đầu nhìn Mộc Chấn Dương và Kha Uyển Tình đang cãi nhau trong đại sảnh, cậu xoay người về phòng, cúi đầu vô cảm

phun ra một câu, “Chậc, phiền phức.”