Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 99 :
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Mộc Chấn Dương bừng
bừng lửa giận, bị lôi ra khỏi nhà quả thật quá nhục nhã, nghe thấy tiếng kêu khóc của Bạch Tố Tình, ông ta trừng mắt, “Kha Uyển Tình, bà nghĩ bà vẫn còn là đại tiểu thư Kha gia sao? Cho dù bây giờ bà có được tài sản
Mộc gia thì thế nào? Bà tưởng làm vậy là sẽ khiến tôi khuất phục à? Nằm
mơ! Tình Tình không cần cầu xin loại đàn bà này, bố thật sự không lạ gì! Bố có con là đủ rồi!”
Bạch Tố Tình cơ hồ nghiến nát hàm răng,
Mộc-Chấn-Dương! Cô ta thật không thể ngờ, lão già mà cách đây không lâu
mình còn coi là vũ khí nay lại phá hư chuyện tốt của mình, thật muốn một dao giết chết ông ta!
Kha Uyển Tình giận quá hóa cười, “Tốt lắm, rất có cốt khí, tôi thật sự muốn nhìn xem, con hồ ly tinh này sẽ bám
lấy một kẻ toàn thân không còn một cắc như ông, hay là sẽ ném ông đi như ném một bao rác!”
“Bà tưởng Tình Tình giống bà chắc?!” Mộc Chấn Dương bị đẩy ngã lăn ra đất cũng không quên ngẩng đầu phản bác Kha Uyển Tình.
Bạch Tố Tình bị người hầu không thương hương tiếc ngọc chút nào ném ra
ngoài, cát đá lập tức cứa vào làn da đã được tỉ mỉ bảo dưỡng ở thành phố G, toàn thân đau đớn. Không đợi cô ta hoàn hồn, Kha Uyển Tình đã lùi
vào trong cánh cửa sắt rồi bảo người hầu đóng cửa lại.
“Tôi mỏi
mắt mong chờ!” Kha Uyển Tình khinh thường cười lạnh, phụ nữ hiểu rõ phụ
nữ nhất, bà ta có thể nhìn thấu những thứ mà đàn ông không thể, đặc biệt là tên đàn ông bị tình cảm che mờ hai mắt kia!
Thấy Kha Uyển
Tình sắp đi vào trong nhà, Bạch Tố Tình không thể tiếp tục để ý đến đau
đớn trên người nữa, cô ta nhào đến chộp lấy lan can cửa sắt mà kêu khóc, “Kha di! Kha di đừng làm thế! Cháu với chú ấy thật sự không có quan hệ
gì cả! Dì đừng như vậy! Nể mặt mẹ cháu mà đừng làm như vậy...”
Thế nhưng cước bộ của Kha Uyển Tình vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại, cửa
lớn hoa lệ chậm rãi khép chặt, ngăn đi tiếng la khóc của Bạch Tố Tình.
Bạch Tuyết? Nể mặt mẹ cô ta? Bạch Tố Tình vẫn đánh giá quá cao lòng
lương thiện của Kha Uyển Tình, từ khi tiếp nhận Bạch Tố Tình cho tới bây giờ, tình nghĩa của bà ta với Bạch Tuyết xem như đã tan thành mây khói. Một đứa con gái của bạn tốt đi phá hoại gia đình bà ta? Người bạn tốt
ấy đã chết từ đời nào rồi, thậm chí Kha Uyển Tình còn muốn giận chó chém mèo sang Bạch Tuyết, có đứa con gái mà dạy cũng không ra hồn, người như thế mà nói là bạn thân của Kha Uyển Tình bà ta, bà ta còn ngại mất mặt!
Kha Uyển Tình quả không hổ là con gái Kha Xương Hoàng, trong huyết quản bà
ta chảy dòng máu lạnh lẽo luôn đặt lợi ích lên trên hết hệt như cha của
hơi cúi đầu nhìn hai ngón tay trắng nõn đang nắm nhẹ áo mình, thật nhỏ
thật nhỏ, hắn không khỏi đưa tay cầm lấy, trước giờ vẫn vậy, tay hắn
lạnh, tay cô ấm, rõ ràng hắn luôn để tay trong túi quần, còn cô thì
không.
Mộc Như Lam thấy tay mình bị cầm thì hơi rũ mi, cô còn nhớ rõ, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, người đàn ông này liền im lặng sờ
soạng tay cô một lượt từ mu bàn tay tới lòng bàn tay, có lẽ khi đó cô đã bị ăn sạch đậu hủ tay rồi?
“Có giống như chạm vào máu tươi không? Là cảm giác thoải mái dính dính ngấy ngấy ấy.” Mộc Như Lam cười hỏi.
“... Mau vào đi.” Mặc Khiêm Nhân buông Mộc Như Lam ra, trong đôi mắt đạm mạc thoáng qua một tia bất đắc dĩ, hắn biết mà, vào thời điểm biến thái đối mặt với những người quen thuộc hiểu rõ mình và không gây cho mình cảm
giác nguy hiểm hay mất tự nhiên, bọn họ thỉnh thoảng sẽ lại biểu hiện
một lối tư duy không giống người thường, nói ra những lời mà người
thường không bao giờ nói.
“Ừ.” Mộc Như Lam nhu thuận gật đầu, xoay người đi về phía cánh cửa sắt đã được điều khiển mở ra từ bên trong.
“Chờ một chút.” Mặc Khiêm Nhân bỗng lên tiếng, thấy Mộc Như Lam xoay người
cùng với ánh nhìn trong trẻo và một nụ cười hiền hòa, vẻ mặt hắn hơi
nghiêm trọng, “Em... có còn ra tay với bọn Kim Bưu Hổ nữa không?”
Mộc Như Lam hơi ngạc nhiên, nụ cười nơi khóe môi lập tức sâu thêm, sâu đến
nỗi gây nên một cảm giác xinh đẹp quỷ dị, giọng nói của cô vẫn dịu dàng
như trước, vì thế càng làm tăng thêm sự nguy hiểm kinh hoàng, “Đương
nhiên là... có. Chỉ cần rơi vào trong tay của tôi...” Trong mắt Mộc Như
Lam hiện lên vẻ si mê, thế nhưng vẻ si mê ấy chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Cô mỉm cười ôn hòa, đôi mắt
trong trẻo không chút tạp chất, “Ngủ ngon, Khiêm Nhân.”
Mặc Khiêm Nhân đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Mộc Như Lam biến mất sau cửa lớn Mộc
gia, thần sắc lạnh nhạt nhưng không gây cảm giác cứng nhắc, khiến người
khác không thể nào hiểu thấu.
Hắn ngồi vào trong xe, lấy di động đánh một cuộc gọi...