[Dịch] Già Thiên

Chương 1756 : Bói tiên

Ngày đăng: 10:23 06/09/19

Duy nhất may mắn chính là, đương thời có một Thánh thể Diệp Phàm cường thế, từng giết chết Thiên Tôn cổ thẳng hoa cực hạn, hiện tại quân lâm nhân giới, hiếm có sức mạnh nào sánh bằng. Hắn là người của kiếp này, huyết khí tràn đầy như hải dương, trấn áp tinh hà vũ trụ, chính là người đương thời, điểm này hơn xa nhân vật Hoàng Đạo cổ đại, ai cũng không dám kiệt lực mà chiến cùng hắn, có lẽ hắn có thể chấn nhiếp các Hoàng. Nhưng, điều này cũng chỉ là một chút an ủi mà thôi, phần lớn người vẫn là đang run rẩy, dù sao Thánh thể chỉ có một, mà chí tôn cổ đại thì số lượng không rõ. - Một trận chiến này thật sự sắp tới sao? Thành tiên, lại là thành tiên, ngươi đã hại bao nhiêu người! - Ta hận đại thế hoàng kim, ta hận Tiên lộ này, ta hận hết thảy kẻ thành đạo, các ngươi hẳn đều đi tìm chết là vừa! Các nơi trên thế gian, có rất nhiều người nguyền rủa. Một luồng gió lạnh lẽo thê lương, cơn mưa bão thảm thiết, không ít người đều sợ hãi, hắc ám náo động làm cho người ta lưu lại đau xót đến nay còn chưa thực sự trở lại như trước. Phàm nhân thay đổi thực rất nhiều, nhưng không ít tu sĩ đều là từ thời đại đó còn sống, rất nhiều người đã mất đi thân nhân, có đau thương đẫm máu. - Ta hy vọng kiếp này Phi Tiên Tinh nổ tung, hóa thành kiếp thổ lớn nhất xưa nay, chôn vùi mọi chí tôn, kết thúc hắc ám náo động trên nhân thể! Có lão nhân đầu bạc chảy nước mắt lẫn máu quát lên. Đại chiến trên con đường thành tiên, chí tôn chết đi thì cũng thôi, nếu vì kiếp nạn mà cần bổ sung tinh khí, thì đó chính là tai họa không thể chịu đựng, quá khứ đã có quá nhiều máu và đau thương. - Tiên lô hưng thinh, tu giả tầng dưới chót thống khổ, Tiên lô suy tàn, tu sĩ tầng dưới chót cũng khổ! Có người thở dài! Những nguyện cảnh và hy vọng của chí tôn kia không quan hệ với tu sĩ phía dưới, hết thãy phát sinh rung chuyển, cuối cùng chịu khổ đều là kẻ yếu. Phi Tiên Tinh đã xảy ra dị biến, còn không có chân chính hiện ra huyền bí của NÓ, các nơi vũ trụ đã bất an rồi. Chưa từng có một thời nào giống như ngày nay, cách xa nhau không đến ngàn năm lại xuất hiện hai lần náo loạn Tiên lộ, đây là khai sáng thần tích xưa nay chưa từng có. Mà ở trong mắt tu sĩ tầng dưới chót, đây lại là ma kiếp to lớn chưa từng cổ. Từng có thống khổ thảm thiết, từng có tự mình trải qua, từng đối mặt với vô số máu và xương cốt, đến nay mọi người nghĩ đến còn run rẩy, cho nên mới vừa xuất hiện manh mối tin tức, các đại cường tộc liền bắt đầu điên cuồng di dời. Không thể tiếp tục trải qua đại kiếp nạn! Phiến tinh vực cô quạnh nhất đó, phiến tinh vực hoang vắng nhất kia, phiến tinh vực ngăn cách với thế gian nơi này, đều sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ. Vì thế mờ màn một hồi di dời rộng lớn trong vũ trụ trước nay chưa từng có. Rất nhiều sinh mệnh cổ địa, tộc đàn cường đại cũng không thấy, đi tới biên hoang vũ trụ, tiến vào tử tinh hệ chưa hề có dấu chân người, vũ trụ trước một bước đại loạn. Thiên Đình vẫn chưa hoàng loạn, mặc dù gần đây ở bên ngoài có đủ các loại lời đồn đãi, nhưng bọn họ làm từng bước, hết thảy đều rất ổn định, không có người nào kinh hãi trong lòng. Thánh thể Diệp Phàm có lẽ thủ hộ không được khắp vũ trụ, nhưng bảo vệ Thiên Đình là đủ rồi, tất cả thiên binh thiên tướng đều tin tưởng vừng chắc điểm này, con đường phía trước sẽ không ảm đạm. Chỉ có lớp cao tầng Thiên Đình mới có một chút khẩn trương. Bởi vì đám người Hắc Hoàng, Đông Phương Dã, Lệ Thiên... biết rằng trong lòng Diệp Phàm có kết oán, đối với bạn tốt Cơ Tử, cùng với Khương Thái Hư ân trọng như cha còn có Cái Cửu U... hắn luôn tưởng niệm khó có thể quên, tất nhiên hắn phải đi báo thù. Đặc biệt, khi biết tin tức Thạch Hoàng còn sống, trăm năm nay Diệp Phàm thường tĩnh tọa, từ xa nhìn về hướng Bất Tử Sơn ở Bắc Đẩu. Mọi người biết một khi đại chiến mở ra, hắn nhất định sẽ đi tới, tìm cơ hội chận giết Thạch Hoàng. - Ta đã chuẩn bị tốt chiến một trận, nhưng trước hết, ta muốn sáng lập cho các ngươi mười khu vực đất lành, ai cùng không thể phát giác và công phá, Thiên Đình hóa thành mười bộ, phân biệt vào tránh ở bên trong! Diệp Phàm nói. Mọi người thở dài, biết trong lòng hắn ý đã quyết, muốn đi chiến một trận, có lẽ cuối cùng đối mặt không chỉ là một vị chí tôn cổ đại. Đây chính là tới một hồi tranh hùng và huyết chiến cấp Đại đế. - Các ngươi yên tâm, ta nhất định còn sống trở về, bởi vì ta tuyệt không thể chết được! Ta từng nói qua chiến đồ mênh mông cuối cùng còn chưa có mở ra mà, nhất định phải thực hiện! Diệp Phàm nói lời cam đoạn. Đây là tình hình thực tế, hắn thật sự không thể chết được, bằng không sẽ có rất nhiều người vì hắn mà chết, những con của vùng cấm kia tất nhiên sẽ đại khai sát giới với các chiến bộ Thiên Đình. Chỉ cần hắn còn sống chính là một loại chấn nhiếp, cuối cùng không người nào dám động thủ, bọn họ phải liên tục tiến công tới phía trước để bảo vệ hết thảy. - Giáo chủ! Trong lòng chúng ta có dự cảm, cảm thấy đại kiếp nạn Phi Tiên Tinh lần này sẽ rất đặc biệt, nhưng cũng không dám tính toán quá sâu sa! Cổ Lâm và cổ Phi đi tới. Gần ngàn năm qua, đôi huynh muội này trở thành Thần toán sư thần bí nhất trong Thiên Đình. - Các ngươi cùng cảm ứng được sao? Diệp Phàm nói. Đôi huynh muội này quả nhiên thiên phú kinh người, mấy ngày nay hắn cùng luôn thôi diễn, có nắm trong tay bí quyết chữ “Tiền”, hy vọng ngẫu nhiên linh quang vừa hiện, có thể thấy được một góc tương lai, hắn luôn luôn thử bất giữ, dù sao cũng cảm thấy lần này sẽ rất phi phàm. Nghe bọn hắn vừa nói như vậy, những người khác cũng đều giật mình, Hắc Hoàng cân nhắc hồi lâu, đáng tiếc vốn nó có thể thông linh nhất, nhưng vì lần trước mi tâm tòa ánh sáng như lửa cháy, đã hao hết năng lực đoán trước tương lai của nó, cũng khó mà sử dụng bí quyết chữ “Tiền” suy đoán ra cái gì nữa. - Các ngươi sử dụng thiên phú yên tâm thôi diễn đi! Hết thảy hậu quả đáng sợ đều từ ta đến gánh vác! Diệp Phàm suy nghĩ một lúc, sau đó nói. Hắn thực lực đạt tới cảnh giới này, có loại vốn này, có thể đối kháng với đại kiếp nạn đáng sợ nhất thế gian. Dưới thủ hộ của chính mình, ở trong phạm vi nhất định có thể thay người khác gánh lấy nhân và quả. - Chuyện này có thể rất nguy hiểm hay không? Mấy người Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy chau mày, sợ hắn xảy ra ngoài ý muốn. - Yên tâm! Dù đáng sợ chẳng qua cũng chỉ là một kích mạnh nhất của Đại đế, còn không làm khó được ta! Diệp Phàm bình tĩnh nói. Cổ Phi với Cổ Lâm hai mặt nhìn nhau, cuối cùng dưới cổ vũ của Diệp Phàm, bọn họ tĩnh tâm lại, ngồi xếp bằng ở trên một cái mai rùa trắng thật lớn, mặt đối mặt như hóa âm dương, bắt đầu thôi diễn. Bản thân bọn họ chính là linh đồng, âm dương đứng gần nhau, hóa kiếp lẫn nhau, hiện tại lại có Diệp Phàm hứa hẹn như vậy, tự nhiên có thể yên tâm lớn mặt hành động. Mọi người đều rút lui, rời xa hòn đảo đơn độc lơ lửng ở trong vũ trụ này, sương mù tràn ngập, hiện lên khí cơ thần bí, nơi này trở thành một mảng hỗn độn. Mai rùa màu trắng là ở hai trăm nám trước khi Diệp Phàm xuất hành trong vũ trụ hỗn độn tìm được, hư hư thực thực trước khi Huyền Quy thành đạo lột xác lưu lại, có lực lượng kỳ bí. Lúc này, hào quang màu trắng ngà lưu động, giao hòa với hỗn độn khí, bao phủ huynh muội hai người. Một cái lại một cái phù văn ở trên mai rùa sáng lên, hóa thành kinh văn thần bí, sắp hàng ở nơi này. Cổ Phi và Cổ Lâm ngoại trừ vận dụng Thần thuật bói toán của bản thân, còn vận chuyển bí quyết chữ “Tiền”. Hai người thông linh, lúc này đạo tâm kết hợp với thiên địa, trước mắt xuất hiện một mảnh ánh sáng, như là mơ hồ thấy được một góc tương lai. Đúng vậy, ngay cả Diệp Phàm đều cảm nhận được một loại khí tức tương lai đang khuếch tán. “Ầm!” Trung tâm vòm trời, một đạo tiên quang thái sơ đánh xuống, giằng co với thần hà ngũ sắc, chảy xuôi tinh hoa hỗn độn, vô cùng khủng bố, sau đó tụ nạp lôi điện bát hoang bao phủ toàn bộ phía dưới. Mọi người hoảng sợ, đây là Đại đế thần kiếp, khẳng định là lôi quang cái thế có thể đả thương cổ Đế. Mọi người rất khó tưởng tượng cổ Lâm và cổ Phi nhìn thấy gì, rồi lại dẫn phát tới kiếp nạn như vậy, để mà đánh xuống bọn họ này, hai người tu vi cũng không tính cao gì lắm. - Lên! Ở trong đế kiếp vô tận. Diệp Phàm hét lớn một tiếng, dị tượng tạo ra che khuất thần đảo này, bảo vệ hai huynh muội, hắn tiến hành nghịch chuyển, dẫn tất cả kiếp nạn đều phát triển trên bản thân mình. Trời sụp đất nứt, vũ trụ đều như là sắp khô kiệt, Diệp Phàm quyền lực ngập trời, cứng chọi cứng với thần kiếp vô thượng, đánh tan hết thảy. May mà, trận đại kiếp nạn này cũng chỉ là trên trời thuận thế giáng xuống một kích, cũng không phải Thần phạt cấp Đại đế vô cùng vô tận, không bờ bến kia. Khi hào quan biến mất, thần đảo không việc gì, nhưng trên mai rùa Huyền Quy màu trắng kia lại xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt, điều này làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc. Tuy nhiên khi nhìn thấy cổ Phi và cổ Lâm sắc mặt tái nhợt nhưng không có việc gì, cuối cùng cũng yên tâm. - Các ngươi nhìn thấy gì? Hắc Hoàng hỏi, những người khác cũng thực khẩn trương, nhìn hai huynh muội chờ đợi. - Một mảnh mờ mịt phi thường mơ hồ, có rất nhiều quang ảnh, nhưng chính là không thấy rõ, đây là một đoạn tương lai không thể đoán trước! Trên mặt cổ Phi không có một chút màu máu, nói. - Đúng vậy! Tương lai không thể đoán trước! Cổ Lâm cũng nói như thế. Mọi người ngẩn người, lần này tuyệt đối không phải là nhô, còn không có đoán trước được mà đã như vậy sao? Đánh xuống kiếp nạn như vậy, quá mức khủng bố, con đường phía trước khiến tâm thần người ta không yên! “Rầm!” Đột nhiên, mai rùa Huyền Quy màu trắng vỡ vụn, hóa thành từng mảnh nhỏ rơi rụng trên thần đảo. Đảo không việc gi, nó như thế nào vỡ tan? Ngay cả Diệp Phàm đều giật mình, đây là hư hư thực thực chí tôn trước khi thành đạo lột xác lưu lại, kiên cố bất hũ, không ngờ lại giải thể như vậy. - Đây là... Thần Giáp, vật chí thần thánh trong bói toán tiên thiên, nó tính ra tương lai! Đột nhiên, hai huynh muội người kia kêu to. Bọn họ từ trong mai rùa vỡ vụn đọc hiểu, biết được một góc tương lai, vô cùng rung động, ngay cả môi đều run run lên. - Làm sao vậy? Mọi người truy hỏi. - Này... sắp có một hồi đại kiếp nạn, một ít Đế và Hoàng cường đại nhất đều sẽ chết đi! Những lời này vừa ra, trong lòng mọi người chấn động mãnh liệt, quả nhiên lại là một hồi đại chiến thảm thiết mà! - Còn có gì không? Hoa Hoa hỏi. - Kiếp này sẽ gặp tiên, có người thành tiên! Cổ Lâm và cổ Phi lớn tiếng nói ra bí mặt cuối cùng bọn họ nhìn ra được. Chỉ một câu này, trong khắp vũ trụ đều đánh một tiếng sấm thật lớn, làm cho bầu trời muôn đời đều lay động kịch liệt, các nơi thiên hạ rất nhiều tu sĩ cùng không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, mê hoặc không thôi. Xuất hiện tiên, kiếp này có người sẽ phi tiên, hơn nữa ngay ở trên viên tinh tú cùng tên kia, tin tức này long trời lở đất, chấn động Thiên Đình, ngay cả Diệp Phàm đều xuất thần ngẩn ngơ một trận. Từ xưa đến nay, bao nhiêu Nhân Đế, bao nhiêu Hoàng của cường tộc đều tìm tiên, đều muốn phá vỡ mà vào thế giới kia, đánh vỡ bất hủ hỏi trường sinh, nhưng đều thất bại. Hiện tại lại có người nói, kiếp này có người sắp phi tiên, sẽ thành công, có thể nào hắn không rung động? Khơi mờ dòng sông xưa nay chưa từng có! Một hồi thần tích sẽ xảy ra, trong thiên địa sắp xuất hiện tiên, đây là đại sự chưa bao giờ có! Thiên Đình ồ lên, vô cùng rung động, mọi người đều cảm xúc mênh mông, tương lai không bao lâu nữa sẽ xuất hiện một hồi cơ hội thành tiên lớn nhất, nếu có thể nắm bắt được, như vậy sẽ sáng tạo một lịch sử mới! - Lần này, đại kiếp nạn Phi Tiên Tinh ra ngoài đoán trước của ta rồi! Diệp Phàm than nhẹ, hắn cảm thấy nhất định phải thay đổi sách lược, nếu thực sự có hy vọng thành tiên, hắn tự nhiên muốn dẫn theo bộ chúng Thiên Đình. Khu vực phong ấn trung ương Phi Tiên Tinh cổ xưa, một mặt lại một mặt tấm bia đá từ trong lòng đất hiện lên, đứng sừng sững trên mặt đất, cao lớn nguy nga, thần bí cổ xưa tang thương. Ở trên mặt nó, có khắc rất nhiều văn tự dày đặc, không biết thuộc loại thời đại nào, không thể xem hiểu. - Đây là một nghĩa trang tiên ma hay sao, có thể từ nơi này đánh vào Tiên giới chăng? Có hư ảnh của chí tôn cổ đại xuất hiện, trước thời hạn chạy tới nơi này.