[Dịch] Già Thiên

Chương 1757 : Loạn phong vân

Ngày đăng: 10:23 06/09/19

- Đã có hy vọng thành tiên, như vậy ta sẽ làm một loại chuẩn bị khác, ta sẽ sáng lập mười vùng đất lành, các ngươi lẳng lặng chờ, nếu như ta giành được cơ hội thành tiên, sẽ tiếp dẫn các ngươi cùng vượt qua! Diệp Phàm còn thật sự nghiêm túc nói. Kiếp này không thể không tranh giành, rồi lại xuất hiện lời tiên đoán phi tiên, chú định sắp sửa sáng tạo lịch sử. Người trong cấm địa Sinh Mệnh tất nhiên đều sẽ đến chinh phạt. Không cần nghĩ lại, sau đó không lâu sẽ có một hồi va chạm mạnh kịch liệt khó có thể tưởng tượng. Chư Hoàng cùng nổi lên, tranh giành Tiên lộ kia có lẽ sẽ đánh cho cả phiến vũ trụ này vỡ nát. - Phụ thân! Ngài nhất định phải cẩn thận nha! Một cô gái tràn ngập lo lắng, mấy trăm năm trôi qua Tiểu Tử đã trưởng thành, xinh đẹp tuyệt trần, lúc này có vẻ u sầu. Nàng rất giống với Cơ Tử Nguyệt, ngày thường đều tươi cười đáng yêu, tràn ngập thanh xuân và sức sống, ở trong Thiên Đình được rất nhiều người yêu thích. Diệp Phàm vuốt vuốt đầu của nàng, nói: - Yên tâm! - Làm tóc rối bù rồi! Tiểu Tử lẩm bẩm nói, mái tóc đen nhánh sáng óng ánh. Một đám đứa nhỏ đều trưởng thành, tìms người đều là thiên tài kinh diễm, trò giôi hơn thầy, rất nhiều người vượt qua bậc cha chú bọn họ, làm cho Thiên Đình càng ngày càng có vẻ phồn thịnh. Duy nhất không thay đổi vẫn là cô bé, vẫn như trước còn nhỏ như vậy, gương mặt tráng mịn non nớt, ngây thơ đáng yêu, khờ dại rực rỡ, thủy chung là Tiểu Bất Điểm mọi người đều muốn che chở. - Đại thúc! Cho chúng ta cùng đi với ngài chiến Tiên lộ đi? Tiểu tử của nhà Lý Hắc Thủy, còn có đứa nhỏ hiểu động nhất của nhà Đông Phương Dã, đều lộ ra vẻ mong chờ, bọn họ làm sao là muốn đánh Tiên lộ, rõ ràng là muốn Diệp Phàm mang theo bọn họ để kiến thức một phen. - Các ngươi đều thành thật một chút đi! Đông Phương Dã ký đầu bọn họ. Thiên Đình nhân tài đông đúc, tiềm lực vô cùng, một đám đứa nhô trưởng thành, bằng vào bọn họ là chống được một mảnh trời xanh, vui sướng hướng tới quang vinh, làm mọi người rất vui mừng. Kể tiếp, Diệp Phàm bắt đầu bận rộn, hắn đang khai thiên, hỗn độn khí mãnh liệt, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh chìm nổi, hấp thu toàn bộ tinh hoa tiên thiên trong đất lành hắn sáng lập ra. Tới cảnh giới bực này của hắn, sáng lập một phương Thần vực tự nhiên không thành vấn đề, chính là làm đẹp tinh tú chân chính trên đó cũng không phải rất khó, vì vậy người cấp số này vốn đã có năng lực như thế. Diệp Phàm phải sáng lập mười vùng đất lành, lưu lại cho thiên binh thiên tướng dùng tị nạn. Tại trong quá trình khai thiên này, đệ tử hắn cùng với các nhân vật trọng yếu Thiên Đình đều nhìn xem. Đây không phải là tiểu thế giới, mà là Thần vực chân chính, đáng để mọi người quan sát và tìm hiểu. Diệp Phàm pháp lực mãnh liệt, diễn biến sinh tử, sáng lập thái sơ, cái đỉnh định càn khôn, tái tạo tinh tú, hắn bày ra ra thủ đoạn khiến mọi người thán phục. Ở trong hỗn độn khai thiên, ngẫu nhiên gặp được một ít tài liệu kỳ dị, có một số cực kỳ quý báu, cả thế gian khó tìm kiện thứ hai. Tuy nhiên ngoại trừ nhân vật cấp Đại đế những người khác căn bản không có khả năng khai thiên lập địa như vậy. Diệp Phàm phải khai sáng mười tầng thiên, có thể nói cực độ kinh người. “Đinh!” Truyền đến một tiếng vang nhỏ, khi hắn sáng lập tầng thiên thứ tám, một đạo xích quang lóng lánh, va chạm vào cùng nhau với Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, rồi lại không vỡ nát, mà còn có lưu quang bay ra. - Đào được Tiên bảo hỗn độn rồi! Hoa Hoa kêu to, phi thường kích động. Nhưng động tác hắn không có mau bằng Hắc Hoàng, móng vuốt to đen chụp xuống, trực tiếp đè lại cái đầu trọc bóng lưỡng của hắn, bản thân nó vọt tới trước, há mồm ngậm lấy, luận về năng lực tranh đoạt bảo vật, ngoại trừ Đoạn Đức không người nào có thể sánh bằng nó. - Hắc Hoàng sư bá! ngài đây là làm gì vậy? Một đám đứa nhỏ đều nhìn phía nó. - Quên mất, đều là người một nhà! Bảo bối tan ở trong nồi thịt không chạy đi đâu được! Phản xạ có điều kiện mà thôi! Hắc Hoàng ngượng ngùng nói. Tiểu Tử, Yến Tiêu, Đông Phương Trường Sinh... một đám đứa nhỏ đều cười trộm, mà Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy, Đông Phương Dã thì tương đối bình tĩnh. Đại hắc cẩu mà nếu không có loại phản ứng đó mới là chuyện lạ. - Thật sự là tiên liệu mà! Khi Hắc Hoàng tử trong hỗn độn lấy ra bảo bối kia, mọi người đều vô cùng kinh ngạc. - Hoàng Huyết Xích Kim! Ánh mắt mọi người đều nóng cháy, dĩ nhiên là Hoàng Huyết Xích Kim! Đây là tài liệu Đại đế cổ dùng luyện binh, ai cũng không nghĩ tới khai thiên lập địa, lại chiếm được một khối lớn như vậy. - Ô! Không đúng nha! Cái này không phải tinh khối tiên thiên, mà là bị người luyện hóa qua. Các ngươi xem đây là một đoạn của chiến kích này! Còn có Đạo ngân phong cách cổ xưa nữa, đây là lưu lại từ năm tháng trước đây biết bao lâu? Hắc Hoàng khiếp sợ. Mọi người đều xông tới, chính là Diệp Phàm cũng kinh ngạc một trận, các thứ trong hỗn độn đều là tồn tại tiên thiên, không ở trong đại vũ trụ, như thế nào lại có mảnh vờ binh khí? - Là tàn ngân pháp tắc đạo của Đế. Diệp Phàm xem xét rồi nói. Đoạn chiến kích này là vô tận năm tháng trước đây lưu lại, trong đó còn có Đạo ngân chưa tan biến. - Điều này sao có thể, chẳng lẽ là chí tôn chiến đấu kịch liệt tới nơi này, rồi binh khí tổn hại cuối cùng chôn vùi trong hỗn độn? - Không có khả năng! Hắc Hoàng lắc đầu, nó luôn chú ý theo dõi Diệp Phàm khai thiên lập địa, nơi này hỗn độn như hải dương, cũng không có thông lộ, chưa từng phát sinh chiến đấu. Có thể nói, nơi này là một địa phương tiên thiên, trước đây không thể có người đến qua, vẫn luôn hoang vắng như thế. - Vậy sao lại thế này? Diệp thúc thúc! Mau mau khai thiên, nhìn xem nơi này còn có Tiên bảo hay không. Có đứa nhỏ hưng phấn kêu lên. Diệp Phàm nhíu mày lại, tay hắn cầm đoạn kích này, cảm nhận được lực lượng năm tháng vô cùng tận. Loại pháp tẳc đạo của Đế này cổ xưa kinh người, không thuộc về bất kỳ Hoàng giả nào trong truyền thuyết. Hắn tiếp tục khai thiên lập địa, khai sáng tiếp một chốn thiên đường, cùng không thu được Hoàng Huyết Xích Kim nữa, nhưng đào ra non nửa khối tàn bi, mặt trên có khắc một số văn tự, đáng tiếc một chữ đều không biết. - Văn tự vượt qua thời đại thần thoại, không người nào có thể hiểu rõ! Đây là nhận thức chung của mọi người, mặc dù tìm chuyên gia đến xem, cũng chỉ có thể lắc đầu. - Văn tự giống với một khối bia trong Địa phủ kia, cùng ở một thời đại! Diệp Phàm than nhẹ. Khi nói ra những lời này, trong lòng hắn chấn động mãnh liệt. Đây là lịch sử mai một, đây là một vòng luân hồi hay sao? Từng chôn vùi mấy cái kỷ nguyên, đây là tàn tích hay sao? Vào lúc này, tâm thần Diệp Phàm chấn động mạnh. Cái gọi là một vòng luân hồi so với hắn tưởng tượng còn mênh mông a, chôn vùi vũ trụ quay về trong hỗn độn. Rồi hậu thể lại khai mở vũ trụ, lại có vãn minh và phát triển bất đồng. Thực đúng là như thế này sao? Khi nghĩ đến khả năng này, toàn thân hắn phát lạnh. Cái gọi là luân phiên thay đổi, vũ trụ cùng không biết đảo điên mấy lần. Tiên! Cuối cùng, Diệp Phàm nghĩ tới chữ này, chỉ có trường sinh, chỉ có đánh vỡ vĩnh hàng, mới có thể hiểu rõ hết thảy, bằng không cuối cùng chỉ là một đóa hoa trong vũ trụ này, nỡ rộ rồi lại điêu tàn. Mặc dù là Đại đế, cũng chỉ là một đóa hoa diễm lệ nhất mà thôi. - Ngay cả vũ trụ đều có đầu cuối a! Khi tiên địa thay đổi tiếp còn có thể còn lại cái gì, chỉ có vượt thoát ra đi! Diệp Phàm khẽ nói. Phát hiện bất ngờ lần này làm hắn xúc động rất lớn. - Diệp thúc! Ngài mau mau khai sáng thêm mấy tầng thiên đi, nói không chừng có thể đào ra một đống bảo bối đấy! Đông Phương Trường Sinh cười nói. - Trẻ nhỏ biết cái gì, đừng nói lung tung! Đông Phương Dã thường cho hắn một cái tát. Mặc dù là Đại đế, khai thiên lập địa đại quy mô như vậy, tiếp tục kéo dài cũng phải cố hết sức, bởi vì đây không phải là tiểu thế giới, mà chân chính là vùng đất lành mênh mông, phong ấn ở trong đó, sinh sống năm tháng vô tận cũng không có vấn đề gì. Cuối cùng, đoạn chiến kích hoàng huyết này, Diệp Phàm đưa cho Sơn Hoàng, lão Chuẩn đế này những năm gần đây thực lực tiến nhanh, trở thành chiến lực cao nhất của Thiên Đình, là một trong người thủ hộ. Thu hoạch này, làm lão Sơn Hoàng mừng rỡ và kích động không thôi. - Cần muội và con gái cùng đi với huynh không? Lúc ly biệt, Cơ Tử Nguyệt hỏi, trên mặt nàng hiện lên vẻ nhu mì. Tu luyện đến hậu kỳ, không thể nghi ngờ hiển lộ ra hết chỗ đáng sợ của Nguyên linh thể. Có lẽ tu vi của nàng còn không phải nghịch thiên cỡ nào, nhưng nếu đi cùng một chỗ với một vị chí cường giả, lại có thế gia tăng uy lực dao động pháp tắc của đối phương, là thêm thành cho hắn. Hơn nữa nàng có thể hấp thu được mẫu nguyên thiên địa, giúp cho chí cường giả khôi phục nhanh hơn. Có thể nói là gần tiên, trời sinh được che chờ. Nguyên linh thể không thành thì thôi, một khi thành công đó chính là tồn tại gần tiên, đây là kết luận Hắc Hoàng lén Diệp Phàm thôi diễn được. Loại thể chất này quá mức hiếm thấy, xưa nay chỉ có hai ba người, đều sớm chết yếu, chưa từng thành công. Hiện tại Cơ Tử Nguyệt có loại huyết mạch thiên phú này, Tiểu Tử cũng có kế thừa, vì vậy hai mẹ con đều mong được đồng hành với Diệp Phàm, tương trợ giúp hắn một tay. - Không cần! Các người chờ ta trở lại! Diệp Phàm kiên quyết lắc đầu, không hy vọng thê nữ đi theo để mạo hiếm. Hắn an bài xong xuôi chuyện Thiên Đình, sau đó ra đi, lập tức chạy tới Phi Tiên Tinh. Trên đại tinh, hoang thú đông đúc, man cầm bay ngang trời, rừng nguyên thủy dầy đặc, núi lớn to lớn, thác nước như dải ngân hà từ chín tầng trời đổ xuống. Đây là một mảng thế giới tráng lệ. Nhưng gần đây cũng không yên tĩnh, tất cả cường giả cùng không an tâm, tất cả hung cầm dị thú đều gào rống và rú rít. Ở chỗ trung tâm dị thường nhất càng ngày càng đáng sợ, trực tiếp nghe được sào tiếng thét, cổ bia san sát, ma khí và tiên vụ cùng bốc hơi lên. Quan trọng nhất chính là, có chí tôn xuất hiện, tới đây quan sát, là làm chuẩn bị cho đại chiến không lâu sau. Diệp Phàm đến đây không có che giấu gì, chấn động khắp tinh hải, vạn linh trên Phi Tiên Tinh lại bị kích động lớn, Thánh thể như là thành đạo loại khác giá lâm, so với chí tôn cô đại càng đáng sợ hơn. Bởi vì hắn huyết khí tràn đầy, hơn nữa thông qua thực chiến, từng chém chết Thiên Tôn thăng hoa, uy nghiêm và thần náng của hắn không thể nghi ngờ. - Đây đều là những tấm bia phong ấn mà! Diệp Phàm than nhẹ, ngày nay phong ấn buông lòng, những tấm bia này rời chỗ sâu trong tầng đất trồi lên, xuất hiện ở nhân gian. Hiển nhiên, phong ấn phía dưới sẽ không duy trì được bao lâu, không bao giờ có thể trấn áp phiến mật địa này nữa, tất cả bí mặt đều sẽ xuất hiện. Văn bia không biết, chỉ có chữ cá biệt mơ hồ có thể phân biệt. Diệp Phàm nhìn chăm chú, đó là chữ Đế, đại biếu cực hạn của pháp đạo, bất kể xưa hay nay đều giống nhau, là chúng có tác dụng trấn áp nơi đây. Không phải chín chữ Đế tinh hoa trong Đạo Kinh, cũng không phải chữ Đế tinh hoa trong Thái Âm Mầu Kinh và Thái Dương Tiên Kinh. Những chữ kia chính là đại biếu cho một loại đạo phong ấn, cộng minh với đại đạo, ù ù vang vọng, muôn đời không hủy diệt. Diệp Phàm chăm chú xem thật lâu sau, không có ra tay, hắn tiến vào vũ trụ, ngồi xếp bằng ở một mảnh hư không, nhìn ra đại tinh phía dưới xa xa, tiến hành tran thủ! Cứ như vậy thời gian trôi mau, suốt bốn mươi chín năm trôi qua, hắn đều không nhúc nhích, ngoại trừ ngộ đạo chính là nhìn Phi Tiên Tinh ở xa xa. Trong thời gian này, hóa thân chí tôn đến lại đi, mấy đại cấm địa Sinh Mệnh đều có động tác, tất cả đều có tồn tại vô thượng tới đây quan sát, muốn thăm xem đến tột cùng, mọi người đều đang chờ đợi. Gió thổi mưa giông trước cơn bào, mọi người đều biết, phong ấn ở địa phương này sắp hoàn toàn bị hủy rồi, bí mặt trong lòng đất sắp sửa xuất thế. Nhưng, cũng không ai đi tới trước giải trừ phong ấn, chư Hoàng thực rất nén nhịn, đều đang chờ đợi, chính là chờ đại thế nghịch thiên này đến, chờ Tiên lộ mở ra. Không riêng gì Diệp Phàm có điều phát hiện, chí tôn Hoàng Đạo của các đại cấm địa Sinh Mệnh, có thể đạt tới cảnh giới đó có thể nào chỉ là phàm tục, bọn họ cũng thông qua bí pháp, xuyên qua cấm thuật, hiểu biết được một mảnh tương lai mơ hồ, đoán được một phần kết quả kinh người kia. “Xoạt xoạt!” Tiếng xích sắt vang động, như là có tiên ma sắp xuất thế, dường như đang ở Tiên vực vượt giới mà đến, muốn đẩy mở ra dây xích khóa cánh cửa kia.