[Dịch] Già Thiên
Chương 422 : Niết Bàn
Ngày đăng: 10:08 06/09/19
Đó là một quyển sách cổ bìa cũ vàng ố, không rõ làm bằng chất liệu gì, tựa như da thú hoặc là vải bố, vừa nhìn là biết cổ vật niên đại xa xưa.
Mở đầu quyển sách là hai chữ: Niết Bàn.
Trong lòng Diệp Phàm nhảy dựng, hai chữ này có ý nghĩa không tầm thường trong Phật giáo, là quá trình thành Phật.
- Đây là Niết Bàn Kinh của Phật giáo?
Trong lòng hắn chấn động.
- Nó chỉ là một phần yếu nghĩa trong cổ kinh, chuyên dùng để chữa thương. Năm đó có một vị am chủ Diệu Dục sắp chết lấy được sách cổ này, không chỉ khôi phục hết thương thế, còn đạt được lột xác như tái sinh.
An Diệu Y đáp.
Trên sách cổ ố vàng này có không ít chữ cổ, rậm rạp chừng mấy trăm câu, thích huyền bí sinh tử, xiển huyền diệu tái sinh, rất tối nghĩa khiến người ta khó hiểu hết.
Diệp Phàm tĩnh tâm ngưng thần, ngồi yên không động đấy, nghiêm túc nghiền ngẫm tinh tế tìm hiểu.
Mặc dù tên là Niết Bàn Kinh, được gọi là có thể tái sinh, nhưng cũng chỉ là một loại ẩn dụ mà thôi, trên đời này có ai chân chính bất hủ? Ngay cả Đại Đế cổ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Niết Bàn Kinh ghi chép yếu nghĩa có thể thay đổi trạng thái sinh mệnh, đạt được lực lượng như cuộc sống mới, mà không phải chân chính luân hồi sống lại.
Tu luyện kinh này mặc dù không thể trường sinh, nhưng có thể tăng thêm thọ nguyên, làm chậm suy yếu sức mạnh, mà phần yếu nghĩa là thần thuật chữa thương vô thượng, có được kỳ hiệu không thể tưởng tượng.
Khoảnh khắc hiểu ra, cơ thể Diệp Phàm bùng lên ánh sáng chói, khí huyết vàng mênh mông tràn ra khỏi cơ thể quấn quanh bên ngoài, khiến hắn nhìn như một vị thần minh.
Dĩ vô mình diệt cố, tâm vô hữu khởi; dĩ vô khởi cố, cảnh giới tùy diệt; dĩ nhân duyến câu diệt cố, tâm tương giai tẫn, danh đắc niết bàn...
Niết Bàn Kinh là vô thượng thiên công Tây Mạc, có thể ngang hàng với mấy bộ cổ kinh Đông Hoang. Tiếng vang thiền xướng du dương truyền ra từ cung khuyết, vô cùng huyền diệu, có một loại khí cơ thần bí lưu chuyển.
Đây là bí thuật chí bảo trong phần cổ kinh, có thể nói là thánh thuật chữa thương vô thượng, có ảo diệu đoạt thiên địa tạo hóa, huyền ảo bí ẩn.
Bản thân Diệp Phàm là Thánh thể, lại dùng thánh thuật Niết Bàn chữa thương, lập tức hiện ra đủ loại dị tượng, Hỗn Độn Thanh Liên làm bạn. Tiên Vương phụ thể, Sơn Hà hiện ra, Âm Dương Sinh Tử Đồ quấn quanh.
Bất Diệt Kim Thân sáng lạn. vừa trang nghiêm như thần linh, lại có khí thế thần võ của Thánh thể, phảng phất đang ngồi trên chín tầng trời, nhìn xuống thế gian.
An Diệu Y ánh mắt ẩn tia sáng kỳ dị, nàng thật không ngờ Diệp Phàm không chỉ có thân thể vô song, ngộ tính cũng rất cao, vừa có thánh thuật trong cổ kinh liền hiểu ra như thế, nàng khẽ hé môi đỏ giảng giải chi tiết.
- Chịu nhân duyên, luân chuyển trong sinh tử, không chạm nhân duyên, mang tên Niết Bàn. Niết Bàn cùng thế gian không thiếu khác biệt, thế gian cùng Niết Bàn...
Diệp Phàm im lặng không lên tiếng, huyết khí vàng càng dâng lên, mờ mịt quấn quanh bao phủ lấy hắn. toàn thể bùng lên thần quang, Bất Diệt Kim Thân như lưu ly bảy màu gần như trong suốt, trong sạch không vết bẩn.
Hắn đang gian nan chữa trị căn nguyên sinh mệnh, muốn làm dấu vết đại đạo biến mất, từ này về sau vĩnh viễn Thánh thân bất hủ, trường tồn thế gian.
Bùm!
Thân thể Diệp Phàm chấn động, huyết khí sôi trào, thiếu chút làm cả tòa cung điện hóa thành phấn bụi, nếu không phải An Diệu Y đã sớm bày ra trận văn thì mọi thứ đã bị phá hủy.
Đây là thân thể Thánh thể, mạnh mẽ đến trình độ không thể tin nổi, một trận nhẹ nhàng đã có uy lực sấm sét, khiến cho người ta khó thừa nhận nổi.
Khóe miệng hắn tràn ra một tia máu, lần đầu tiên chữa trị căn nguyên sinh mệnh thất bại, ngay cả thánh thuật chữa thương vô thượng trong cổ kinh khoáng thế cũng khó có thể xoa dịu vết thương đại đạo lưu lại.
An Diệu Y mái tóc như thác, làn da trắng tuyết, trong suốt mịn màng. nàng kỳ ảo như tiên đứng cạnh Diệp Phàm, nói:
- Làm lại.
Diệp Phàm vững vàng bất động. ngồi xếp bằng phủ bụi trong Thiên Đình cổ, ngủ đông niết bàn, chờ mong hóa rồng đi ra.
Thân thể hắn ngày càng bức người, ngay cả An Diệu Y cũng không thể không lui ra, loại khí huyết vàng quấn quanh này làm hắn như Thần Lô vĩnh hằng khiến người ta sợ hãi, làm người ta không thể tới gần.
Thiện xướng thần bí tuyệt diệu phát ra từ cơ thể hắn. hắn đang tụng kinh "thệ ngã" cùng "đạo ngã", cầu nguyện vì kiếp này, để cầu vĩnh sinh.
Ầm!
Diệp Phàm lại chấn động, máu đỏ tươi lẫn theo màu vàng nhàn nhạt tràn ra từ khóe miệng. ngay cả Thánh thể cũng phải lung lay.
Lần thứ hai lại thất bại, vết thương đại đạo lưu lại căn bản không có dấu hiệu khép lại, làm hắn lắc lư một trận, Bất Diệt Kim Thân cũng ảm đạm.
Diệp Phàm mở mắt. khẽ thở dài một tiếng, thánh thuật này ảo diệu vô tận, nhưng cuối cũng không chống lại được vết thương đại đạo, khiến hắn bất lực xoay chuyển trời đất.
- Không cần bỏ qua. một lần không được thì hai lần, ba lần, bốn lần, cuối cùng sẽ có chút hiệu quả.
An Diệu Y rất không cam lòng.
Diệp Phàm lắc đầu. nói:
- Quá khó khăn, cái này phải hao tinh huyết của bản thân thực hiện niết bàn, tiếp tục như thế thì nếu không thể hữu hiệu, ta dù có Thánh thể cũng không hao nổi.
Nếu là người bình thường, tiến hành thánh thuật chữa thương một lần sẽ khỏi, không thể tiến hành tiếp. Vì hắn là Thánh thể, thân thể vô song cho nên một hai lần cũng không có gì, nhưng nếu tiến hành không ngừng thì cũng ăn không tiêu.
- Tại sao lại thế... Đệ tử Thích Ca Mâu Ni từng nói qua, Niết Bàn cổ Kinh là thánh thuật chữa thương tối cao Tây Mạc, cho dù đây chỉ là một phần yếu nghĩa, nhưng cũng là cực hạn thiên hạ, thương thế gì cũng có thể trị được mới phải.
- Đệ tử của Thích Ca Mâu Ni, rốt cuộc hắn là ai?
Diệp Phàm cực kỳ muốn biết, càng muốn mọi thứ về Như Lai.
- Ta cũng không biết hắn là ai.
An Diệu Y khuynh tuyệt đại lắc đầu.
Diệu Dục Am vốn là một môn phái Tây Mạc, truyền thừa thiền công quán thế của Phật giáo, về sau chia tách đi sang đông, lại lấy được đạo giáo song tu, đổi tên là Diệu Dục Am.
Một ngàn năm trước, đệ tử của Thích Ca Mâu Ni ra biển trở về, đi đường Đông Hoang gặp được am chủ Diệu Dục Am sắp chết, vì có ngàn mối liên hệ truyền thừa, cố ý để lại một phần yếu nghĩa Niết Bàn rồi lướt qua.
- Nàng có biết chuyện về Thích Ca Mâu Ni không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chỉ biết là cấm kỵ của Phật giáo, không rõ lắm.
An Diệu Y lắc đầu.
- vết thương đại đạo không thể trị...
Diệp Phàm đứng lên.
An Diệu Y duyên dáng yêu kiều, ánh trăng rơi xuống phụ trợ tuyệt thế không linh của nàng. mái tóc đen tú lệ, đôi mắt linh động, băng cơ ngọc cốt. đường cong duyên dáng động lòng người. tựa như kiệt tác hoàn mỹ của trời cao.
- Niết Bàn Kinh cộng thêm song tu pháp vô thượng của Diệu Dục Am ta, thử một lần cuối cùng, nếu ngươi còn không sống được, tiểu nam nhân ngươi thật sự xin lỗi ta.
Nàng nhẹ nhàng bước tới, tay ngọc nhỏ nhắn vuốt má Diệp Phàm, tươi cười rất đẹp nói:
- Trước giờ đều là người khác thành toàn đệ tử Diệu Dục, hôm nay ta có thể là người phá lệ đầu tiên, thành toàn cho ngươi sống lại.
Trong cung diện, thân thể An Diệu Y dưới ánh trăng trong suốt như ngọc, hoàn mỹ không thiếu sót. toàn thân thoáng hiện một tầng ánh sáng nhàn nhạt, mái tóc tán loạn, kiều nhan như hoa.
Lần này không liên quan tới chuyện trăng hoa, chỉ là vì phương pháp cứu người, Diệp Phàm vẫn ôm thái độ phủ định với thuật song tu, không ngờ bản thân phải trải qua một lần.
- Tiểu nam nhân, tập trung!
Trên aiường bạch ngọc, dưới lớp màn hồng, cơ thể tuyết trắng của An Diệu Y sáng lên, nàng ấn nhẹ lên trán Diệp Phàm làm hắn tĩnh tâm lại.
Đối mặt aiai lệ quốc sắc thiên hương như thế, phàm là nam nhân bình thường đều không thể bình tĩnh được, tự nhiên Diệp Phàm cũng không thể nhanh chóng nhập định như lão tăng.
An Diệu Y toàn thân trắng tuyết trong suốt như ngã voi, vòng eo như mỹ nhân rắn, đường cong lung linh phập phồng, thân thể không chút che lấp.
Không lâu sau, thiền xướng Niết Bàn cổ Kinh lại vang lên, trong cung điện là một mảnh an hòa thần thánh, đồng thời Diệp Phàm nằm trên người An Diệu Y vận chuyển song tu.
Đêm trăng sáng. thời gian trôi như nước, trong Thần Thành là một mảnh an bình.
Diệu Dục Am, mảnh cung điện này bị phong tòa miễn cho thiên âm đại đạo truyền ra ngoài, bao phủ một tầng ánh sáng mơ hồ.
An Diệu Y là truyền nhân đứng đầu. thân phận không kém gì các Thánh nữ, lại diễm lệ thiên hạ, không có đối thủ ở Diệu Dục Am, nàng muốn làm gì thì trong đời trẻ tuổi không có ai dám làm trái.
Mặc kệ có người đoán ra gì đó, nhưng không ai dám tới quấy rầy, lại càng sẽ không nói gì thêm.
Quá nửa đêm, trong cung khuyết yên tĩnh, Diệp Phàm không nói gì, Niết Bàn Kinh cùng thần thuật song tu cũng không thể xoa dịu vết thương đại đạo lưu lại, không thể thay đổi được gì.
Hắn vuốt mái tóc An Diệu Y trên ngón tay, lẳng lặng suy tư, rốt cuộc còn có đường sống hay không, sẽ đi con đường nào, Bất Tử Thần Dược thành thục cũng vô dụng hay không?
Thần dược Thái Cổ là thánh vật quý giá nhất trên đời, nếu ngay cả nó cũng không có hiệu quả, vậy thì sinh mệnh một người cũng thật sự đến kết thúc.
Nhưng mà Diệp Phàm rất khó chấp nhận, không phải ngay cả Thần Vương cũng không có chút tin tưởng, cũng không thể khẳng định bất tử dược tuyệt đối không có hiệu quả, hắn quyết định không tiếc trả giá liều một lần.
Vốn hắn định chuẩn bị mặt ngoài, vì Thần Vương, vì tiểu Đình Đình mà đi mạo hiểm, hiện giờ chính hắn cũng khó giữ được tánh mạng, đã không còn đường lui, chỉ có thể đi thẳng không lùi.
- Hôm nay có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.
An Diệu Y chậm rãi ngồi dậy, mái tóc phủ xuống như thác, chăm chú nhìn Diệp Phàm.
- Tuyệt đối không phải lần gặp cuối cùng.
Diệp Phàm rất nghiêm túc, lộ ra tươi cười sáng lạn:
- Cứ tin tưởng ta, ta sẽ không chết, ta còn muốn sống thêm một vạn năm, để cho những Thánh địa kia phải ngậm miệng.
- Một vạn năm, hồng phấn cũng thành khô lâu rồi... Thật lâu quá.
An Diệu Y đứng dậy, đi tới giường ngọc, đứng trước cửa số nhìn trăng sáng.
- Một nửa Thôn Thiên Ma Quán khác sắp xuất thế.
Không biết qua bao lâu, An Diệu Y bỗng nói.
- Cần Thần thể, Thánh thể, Thiên Yêu thể cùng đi phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- ngươi không cần đi, không nên hỏi vì sao.
An Diệu Y không quay đầu, bình tĩnh nói.
- Được rồi, ta sẽ không đi.
Diệp Phàm đáp.
Hồi lâu sau, nàng quay lại, nhìn Diệp Phàm, nói:
- Tiểu nam nhân, đi thôi.
- Ta sẽ sống sót.
Diệp Phàm ngồi dậy.
- Phải đi rồi.
An Diệu Y giúp hắn mặc quần áo, động tác rất nhẹ rất chậm.
- Được rồi, vì chứng minh ta vẫn còn sống trên đời này, cứ cách một thời gian, nàng sẽ nghe được tin tức của ta, trên mảnh đất này sẽ không yên bình đâu.
Khi Diệp Phàm rời đi đã nói thế.
Thần Thành phồn hoa, Diệp Phàm sắp rơi đi, nhưng không đi ngay, vẫn còn đang chờ Hắc Hoàng.
Trong những ngày tiếp theo, hắn bước đi giữa Thần Thành, làm cho đám người trẻ tuổi kinh hồn bạt vía, không dám nhiều lời, uy thế Thánh thể không giảm làm cho người ta kính sợ.
Hắn dễ dàng hủy diệt Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên, chấn nhiếp mọi người, sợ đi theo gót chân họ, bị hắn hủy diệt vô tình.
Mọi người biết rõ Thánh thể không còn nhiều thời gian, căn bản không phải cố kỵ, không ai dám đâm đầu xúi quẩy.
Ngay cả các Thánh tử cũng tránh thật xa, trong lòng nhút nhát sợ Diệp Phàm khiêu chiến bọn họ, điều này cũng không phải không có khả năng. Điên cuồng vào lúc cuối cùng, chọc hắn phát uy xử lý bọn họ, vậy thì đúng là xui tận mạng.
ngay cả Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng rất yên phận, rất ít xuất hiện, nghe nói phải trở về địa vực trung bộ Đông Hoang, đi theo cùng lão Bằng Vương.
Phong Hoàng cũng trở nên khiêm nhường, giống như lập tức im lặng, rất ít xuất hiện.
Trong thời gian không còn nhiều, uy thế của Diệp Phàm càng mạnh, không ai dám đối đầu. Các Thánh tử cùng Thánh nữ đều tránh né, một đời trẻ tuổi đều sợ hãi, mỗi người im tiếng không dám thả ra một câu bất kính nào.
Mỗi lần hắn xuất hiện, đều sẽ làm cả khu vực im lặng, có thể nói hoàn toàn khác với mấy ngày trước, trong lòng môi người đều bất an.
Hắc Hoàng đã trở lại, phờ phạc uể oải, không ngừng nguyền rủa:
- Đáng chết, không vào được Tử Sơn, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Hẹn gặp lại, Thần Thành!
Diệp Phàm từ biệt Thần Vương tuyệt đại, vừa lúc gặp Thánh Chủ Phong tộc cùng Thần Vương áo trắng nói đến chuyện đám hỏi...