[Dịch] Già Thiên
Chương 423 : Cởi bỏ trói buộc
Ngày đăng: 10:08 06/09/19
Bản thân Diệp Phàm có vết thương đại đạo, nhiều nhất không sống quá nửa năm, ngay cả đánh vỡ nguyền rủa hùng bá một đời trẻ tuổi, tự nhiên cũng không còn là đối tượng đáng lôi kéo.
- về chuyện đám hỏi...
Tuyệt đại Thần Vương ngồi ở trên, đầu bạc như tuyết, ánh mắt ảm đạm, nhưng tư thế oai hùng không giảm, không nhìn ra thân thể như thế nào.
Thánh Chủ Phong tộc ngồi ở phía dưới, sừng sững bất động, tóc đen rối tung, ánh mắt thâm thúy có một loại uy nghiêm vô hình, trước mặt Thần Vương cũng không quá câu nệ.
- Nha đầu Phong Hoàng quá tùy hừng, nàng ta liều chết không đồng ý, chúng ta cũng không còn cách nào, đứa nhỏ này bị chúng ta làm hư rồi.
- Ta hiểu được.
Thần Vương áo trắng gật đầu, sau đó ho khẽ, trên mảnh vải trắng xuất hiện vết máu li ti chói mắt kinh hoàng.
- Ôi, không ai ngờ được, chuyện này lại thành như vậy.
Thánh Chủ Phong tộc Phong Kinh Ván nói.
- Điều này cũng không trách các người, Diệp Phàm hắn cũng như ta, tràn ngập nguy cơ, được hôm nay lo ngày mai, không có tương lai gì mà nói. Nếu đính hôn với minh châu Phong tộc, quả thật không ổn.
Thần Vương áo trắng lau vết máu, thần sắc cũng có phần mất mắt.
Thần Vương áo trắng trường tồn thế gian năm ngàn năm, Đấu Chiến Thánh Pháp vừa xuất ra, chư hùng thiên hạ khuất phục. Hắn tự mình ra mặt, muốn thúc đẩy hai tộc thông gia, kết quả cũng không thành được gì.
Tuy có mất mặt, nhưng Thần Vương cũng không so đo, sự thật là thế, nhiều lời chỉ tự rước nhục, còn không bằng vạch rõ ràng, làm như chuyện gì cũng không xảy ra.
Dù sao cùng uyển chuyển từ chối Thần Vương tuyệt đại, trong lòng Thánh Chủ Phong tộc Phong Kinh Vân cũng có chút khẩn trương, tuy rằng đẩy cớ Phong Hoàng tùy hứng, nhưng ai mà không nhìn thấu được cái cớ này.
- Bái kiến Thần Vương!
Diệp Phàm nhìn rõ mọi chuyện, tiên vào hành đại lê chào, sau đó hành lê với Thánh Chủ Phong tộc.
Trong lòng Thánh Chủ Phong tộc Phong Kinh Vân khẽ giật, chuyển đề tài, nhìn về phía Diệp Phàm nói:
- Trời không tuyệt đường người, nhất định sẽ có cách giải quyết, nhưng không nên tuyệt vọng.
Diệp Phàm cười cười, rất sáng lạn, hắn đã cởi bỏ khúc mác, không còn trầm muộn, lộ ra hàm răng trắng bóng nói:
- Ông trời muốn thu ta, nhưng ta thật sự không muốn đi, ta sẽ không để cho hắn toại Nguyên.
-Tốt!
Tuyệt đại Thần Vương gật đầu.
Thánh Chủ Phong tộc mỉm cười, nói:
- Người trẻ tuổi nên như thế, phải tinh thần bồng bột, ta tin tưởng tương lai của ngươi không chỉ như thế, ngay cả nguyền rủa mười mấy vạn năm cũng đã đánh vỡ, còn có chuyện gì khó hơn chứ?
Tự nhiên đây là lời nói tráng diện, lúc này hắn chỉ có thể dùng từ khích lệ, đính hôn là không thể nào. Cùng may trước đó chưa xác định được gì, bây giờ cũng không phải hủy bỏ lời hứa chưa tồn tại.
Diệp Phàm cười cười, tỏ vẻ cảm tạ, tiếp đó từ biệt Thần Vương, nói là muốn đi xa.
- Hai ngày nữa hãy đi, đứa nhỏ có thể chất Thái âm huyên náo muốn tới gặp ngươi, ngày mai sẽ tới.
Thần Vương nói.
Tiểu Đình Đình sắp đến, Diệp Phàm gật đầu đáp ứng.
- Bất Tử Thần Dược là thánh phẩm chữa thương, mỗi vị Đại Đế đều sẽ có một loại, chính là tiên phẩm thế gian. Nếu có thể tìm được thì nhất định sẽ có trọng dụng với thương thế của ngươi, chỉ còn thiếu thiên địa Thái Cổ.
Tuyệt đại Thần Vương nói.
Đây là kết quả mà hắn suy nghĩ nhiều ngày, Diệp Phàm muốn trị khỏi vết thương đại đạo thi chỉ có lấy Bất Tử Thần Dược trong thiên địa Thái Cổ tẩm bổ mới khỏi được.
- Thiên địa Thái Cổ...
Phong tộc Thánh Chủ chấn động.
- Đông Hoang rộng lớn chỉ có bảy tám nơi còn giữ lại lực lượng pháp tắc thiên địa Thái Cổ, có thể tẩm bổ Thánh thể.
Thần Vương áo trắng nói.
- Chẳng lẽ là bảy đại cấm địa Sinh Mệnh?
Thánh Chủ Phong tộc chấn động, trên mặt tràn ngập kinh sợ.
- Đáng tiếc, trừ Đại Đế ra, không ai có thể sống được mấy tháng trong cấm khu.
Tuyệt đại Thần Vương thở dài.
Thánh thể là con cưng của thiên địa trước Thái Cổ, ở trong năm tháng đó, pháp tắc đại đạo thiên địa chưa biến đổi, rất thích hợp cho bọn họ trưởng thành Dựa theo Thần Vương phỏng đoán, chỉ có lấy được Bất Tử Thần Dược ở trong địa vực đó chữa thương thì mới khôi phục được.
Trong lòng Diệp Phàm bỗng sáng ngời, hắn nắm chặt tay, mạng của hắn rốt cuộc cùng nắm giữ được trong tay mình, có thể liều một lần mà không phải nghe ý trời.
Khi đi ra đại điện, hắn gặp đoàn người Phong Liệt đang chờ, lúc này ánh mắt những người đó đều rất kỳ quái, trong đó có một cô gái rất có nhan sắc, khẽ cười nói:
- Ta đi nói với tiểu thư, rốt cuộc đuổi hắn đi được rồi.
Diệp Phàm nghe lời này, xoay người liếc nàng ta, nói:
- Từ trước tới nay không có quan hệ, cần gì phải thế?
- Tự nhiên thôi, căn bản không có quan hệ gì. Hừ!
Có gái này là thị nữ của Phong Hoàng, lần trước cùng mười mấy người Phong Liệt bị Diệp Phàm trấn áp.
Bên cạnh cũng có người hừ lạnh, nói:
- Đến ba trăm vạn cân Nguyên, dù là ném xuống nước cùng nổi sóng, kết quả tiêu hao không công như vậy.
- Đúng thế, thật là lãng phí mà, một con số trên trời như thể lại chỉ đáp thành một người gốm, chỉ có nửa năm sinh mệnh, thật là xa xi mà.
- Loại thể chất này không được là không được, kết quả làm gì cũng là công dã tràng, làm hại tộc ta tổn thất nhiều Nguyên như thế.
Mười mấy nam nữ trẻ tuổi đều là đường huynh đường của Phong Hoàng, có người từng bị Diệp Phàm trấn áp, hiện giờ thấy hắn rơi xuống mức này liền lên tiếng châm chọc.
Diệp Phàm quét qua bọn họ, nói:
- Các ngươi không nhắc ta cũng quên mất, ba trăm vạn cân Nguyên quả thật không phải con số nhỏ. Nếu ta không chết, chắc chắn tự mình đi Phong tộc trả đủ.
- Người trẻ tuổi ngươi nói như vậy làm ta để mặt mũi ở đâu, đừng nhắc tới nữa.
Thánh Chủ Phong tộc bước ra, sầm mặt quát những người trẻ tuổi kia:
- Đúng là không biết quy củ, trở về gia tộc lập tức bế quan cho ta.
Những người này đều rất sợ Thánh Chủ Phong tộc, toàn bộ cúi đầu không dám nói gì thêm, thẳng đến khi Phong Kinh Ván đi xa mới ngẩng đầu lên.
Có người lẩm bẩm nói:
- Nói thật dễ nghe, đã sắp chết, làm sao trả hết chứ.
- Đúng đó, không tới nửa năm sẽ thành thi thể hư thối, còn nói gì trả được chứ.
Diệp Phàm lưỡi so đo với bọn họ, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt nói:
- Ta sẽ sống một vạn năm, đến lúc đó chỉ sợ các Thánh địa đều đau đầu mạng ta quá dài.
Cách đó không xa, một bóng hình xinh đẹp lướt tới, ngũ thải hà y phượng hoàng, đúng là minh châu Phong tộc, ngọc thể thon thả quẩn quanh mây màu, hoa mắt động lòng người.
Tiên nhan tuyệt thế trong truyền thuyết bị mặt nạ Phượng Hoàng ngũ sắc che khuất, rõ ràng đó là một kiện bí bảo, căn bản không thể nhìn thấu, lấp lánh màu sắc.
- Tiểu thư, ta đang muốn đi nói cho ngài tin tức tốt.
Thị nữ vừa này của khẽ nói.
Phong Hoàng vẫn cao ngạo như trước, như đứng trên đám mây, giương cằm nhỏ trắng tuyết, nhàn nhạt lướt qua Diệp Phàm, nói:
- dưỡng thương cho tốt đi.
Diệp Phàm cười cười, không nói gì, xoay người rời đi.
Nếu hắn không chết, có lẽ sẽ nhanh chóng gặp lại những người này, Phong tộc ở địa vực trung bộ Đông Hoang, Bất Tử Sơn một trong bảy cấm địa Sinh Mệnh ở ngay trong địa vực đó, nếu giải quyết xong vấn đề của bản thân, hắn chắc chắn đi nơi đó dạo một vòng.
Đêm nay, Diệp Phàm nói rõ ràng mình muốn đi tìm Bất Tử Thần Dược, nghịch thiên liều một trận.
Bàng Bác kiên quyết phản đối, hắn cho rằng quá nguy hiểm, chắc chắn cửu tử nhất sinh, hắn muốn lấy trái tim Thanh Đế kéo dài mạng sống của Diệp Phàm.
Nhưng mà Diệp Phàm đã quyết, không thể thay đổi được.
Chuyện đã tới lúc này, ngăn cản đã không được, mấy người bắt đầu thảo luận làm sao mới thích hợp nhất.
- Kỳ thật, trong Tử Sơn có một gốc Bất Tử Thần Dược, là Vô Thủy Đại Đế tự tay trồng, đáng tiếc hiện giờ không vào được.
Hắc Hoàng ảo não, nó đã nguyền rủa một ngày, không rõ vì sao lại xảy ra chuyện như thế.
- Con chó chết bầm này làm sao biết nhiều như vậy, chẳng lẽ nó chạy ra từ chỗ đó?
Lý Hắc Thủy nghi ngờ.
- Chẳng lẽ là.. thiên địa lại bắt đầu thay đổi?
Trong mắt đại hắc cẩu nóng bỏng, nhìn về phía bầu trời ngây ngốc cười, không để ý ánh mắt hoài nghi của mấy người.
Bây giờ không ai để ý tới, đều đang thảo luận đi đâu.
Lý Hắc Thủy cho rằng tuyệt đối không được đi bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, Thánh hiền cổ đều có vào không ra, căn bản không thể ngây ngốc dưỡng thương mấy tháng trong đó.
Đồ Phi cảm thấy Vạn Long Sào đáng cân nhắc, dù sao tận mắt thấy có một gốc thần dược Chân Long ở đó, ngoài nó ra thì khó mà tìm được trong thiên hạ.
- Kỳ thật ta sớm quyết định, ta thu thập lớp đá ngoài Thần Nguyên, các ngươi vẫn cho rằng ta muốn đi Tử Sơn, căn bản không phải thế.
Diệp Phàm mở ra bản đồ Đông Hoang, chỉ một hướng nói:
- Ta muốn đi nơi đó.
- Không được, kiên quyết không thể đi, nơi này tuyệt đối không thể vào được, rất nguy hiểm.
- Ngay cả mấy Thánh địa liên thủ tấn công cũng không tung lên chút bong bóng, xứng danh với tuyệt địa, căn bản không thể có người còn sống đi ra.
Đồ Phi cùng Lý Hắc Thủy phản đối mãnh liệt.
Ngày kế, người Khương gia Tiểu Đình Đình vượt qua hư không đến đây, nàng một thân áo tím, mặt ngọc má phấn như đứa bé xinh đẹp, nhưng mắt to lại đầy nước mắt.
Vừa thấy Diệp Phàm liền nhào tới:
- Đại ca ca...
Nàng đã biết mọi chuyện về Diệp Phàm, vô cùng đau lòng, nước mắt không ngừng rơi ra, làm ướt cả vạt áo Diệp Phàm, khóc đến đỏ cả mắt.
- Đại ca ca, không nên gặp chuyện gì nha.
Nàng hu hu khóc lớn, hết sức đau lòng.
- Đình Đình ngoan, đừng khóc, ca ca không sao.
Diệp Phàm ngồi xổm xuống, nhẹ giọng an ủi nàng.
- Đại ca ca, Đình Đình có Thái âm chân huyết, ta xem sách cổ nói có thể cứu mạng người...
Đình Đình vừa lau nước mắt, vừa nức nở muốn rạch cổ tay trắng nhỏ của mình, lấy ra Thái âm chân huyết.
Diệp Phàm vội cản nàng lại, vuốt mũi nàng, cười nói:
- Yên tâm đi, không bao lâu nữa là ca ca sẽ không sao.
- Có thật không?
Lông mi thật dài của Tiểu Đình Đình treo giọt lệ trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập thần sắc không tin.
- Lúc nào ca ca lừa muội, đừng khóc, bằng không sẽ thành mặt mèo.
Diệp Phàm giúp nàng lau nước mắt, sờ đầu nàng của nói.
- Vậy thì lúc nào muội có thể gặp lại ca ca?
Đình Đình vẫn không tin, mỗi lần chớp mắt đều có giọt nước tuôn ra.
- sẽ không quá lâu.
Diệp Phàm nói tới đây, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh hiện lên lơ lửng trên đỉnh đầu, giáng xuống vạn đạo Huyền Hoàng khí, từng đợt từng đợt nhè nhẹ thành một mảnh sương mù.
Tê!
Mọi người hít một hơi lạnh, nhiều người muốn lao lên, nếu không phải là tuyệt đại Thần Vương có ở đây thì một trận đại chiến đổ máu sẽ không tránh được.
- Nha!
Tiểu Đình Đình cũng bị dọa.
- Có thích không?
Diệp Phàm hỏi nàng, sau đó đứng dậy nói với người Khương gia:
- Ta giao đỉnh này cho Tiểu Đình Đình mượn tạm thời.
Mọi người đều hiểu được ý của hắn, hắn chưa biết sống chết, nếu không về được thì cái đỉnh này sẽ đưa cho Khương tộc Tiểu Đình Đình, nếu còn sống thì tương lai sẽ lấy về.
Không ai cho rằng hắn có thể tái sinh trở về, các cường giả khác ánh mắt đang phun lửa, thánh vật nghịch thiên cỡ này nói tặng là tặng, thành toàn cho Tiểu Đình Đình chính là thành toàn cho Khương gia.
Vốn Diệp Phàm định để chiếc đỉnh này cho Bàng Bác, nhưng sợ dẫn tới họa sát thân cho Bàng Bác, bởi vậy không làm thể, bản thân hắn đã trải qua rất nhiều.
Sở dĩ các Thánh địa đuổi giết hắn, chủ yếu có liên quan tới Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, hắn không muốn Bàng Bác đi theo con đường của hắn, âm thầm giao khối Hoàng Huyết Xích Kim cho Bàng Bác.
cũng là thánh vật tuyệt thế, nhưng không ai biết sự tồn tại của Hoàng Huyết Xích Kim, sẽ không đưa tới tai nạn cho Bàng Bác.
- Ta lưu giữ thay ngươi, tương lai tạo ra siêu cấp vũ khí Cực Đạo, chủng loại thánh vật càng nhiều càng tốt.
Khi Bàng Bác nhận lấy đã nói thế.
Chiếc đỉnh này giao cho Tiểu Đình Đình, có Khương gia bảo hộ, căn bản không cần lo có người ngoài dòm ngó, cùng để cho Diệp Phàm hoàn toàn giải thoát, đợi khi có đủ thực lực sẽ lấy về.
Hiện giờ hắn không còn nhiều sinh mệnh, tặng chí bảo cho người, các thế lực lớn sẽ không cần theo dõi hắn, có thể nói là mở bỏ tử cục, cởi đi trói buộc.
Không ít người trẻ tuổi Phong tộc rất bất mãn, cảm thấy Diệp Phàm nặng bên này nhẹ bên kia, không hề nghĩ tới Phong tộc, bị không nhìn tới.
- Kỳ thật, ngươi còn có hy vọng sống sót, chỉ cần ngươi bỏ đi tu vi Tứ Cực, tuy rằng không thể khỏi được thương thế, nhưng cũng không chuyển biến quá xấu.
Một vị thần y Đông Hoang nói nhưu thế, đó là tuyệt đại Thần Vương sai người mời đến, bản thân có tu vi Thánh Chủ, thời gian y thuật càng hiếm có.
- Vậy sao, ta nhất định sẽ lựa chọn tiếp tục sống sót.
Diệp Phàm cười, lần này đi xa, nếu liều mạng đi ra tương lai, đó sẽ là một cái cớ lớn nhất.
Thần Vương đã đi, không chút tiếng tăm, không ai biết hắn đi đâu, cùng biến mất còn có Tiểu Đình Đình cùng với Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.
Hắn không trở về Khương gia, lưu lại thế nhân chờ đợi thác mác.
Mọi người đều phỏng đoán, sinh mệnh của hắn không còn nhiều, không sống được bao lâu, nhưng vì sao lại muốn mang theo tiểu cô nương kia?
Có người đoán rằng đây là thủ đoạn chấn nhiếp cuối cùng của Thần Vương, cố ý lưu lại một câu đố không lời giải. Không biết sự sống chết của hắn, không có đáp án chính xác, giống như một thanh kiếm không rơi xuống, sẽ luôn làm người ta run sợ, đó là uy hiếp vô hình.
Khi Diệp Phàm rời đi, hắn cẩn thận dạo một vòng Thần Thành, những nơi đi qua, một đời trẻ tuổi đều kiêng kỵ, sợ hắn tiến hành một lần điên cuồng cuối cùng.
- Má nó, Thánh thể tới rồi, chạy nhanh đi, hắn còn có cơ hội sống gì nữa, coi chừng muốn tìm Thánh tử mở sát giới.
- Đi mau, tốt nhất rời khỏi Thần Thành. Ngươi không thấy hả, các Thánh nữ Thánh tử đều chạy sớm không thấy bóng.
- Nghe nói Kim Sí Tiểu Bằng Vương cùng đi rồi, trở về địa vực đông bộ Đông Hoang.
- Phong Hoàng cùng đi rồi, cùng trở về địa vực trung bộ.
Nơi Diệp Phàm đi qua đều giống như phố vắng, mọi người đều sợ hắn không còn sống bao lâu mà đi khiêu chiến tất cả, không ai dám đối đầu, tất cả đều trốn thật xa.
Đáng tiếc, tất cả đều đoán sai, Diệp Phàm không khiêu chiến bất kỳ ai.
Khi Hắc Hoàng khác xong đạo văn vực môn huyền ảo siêu cấp lặp lại, hắn lựa chọn từ biệt Thần Thành, sắp sửa rời đi.
Yêu Nguyệt Không, Dao Trì Thánh nữ, hoàng tử Đại Hạ, tiểu ni cô áo trắng... đều tới đưa tiễn, tiếp đó lại có vài người đến.
Diệp Phàm thấy được An Diệu Y trong đám người, nàng phong hoa tuyệt đại, không nhiễm khí tức trần thế, lẳng lặng đứng nhìn.
Xoạt!
Diệp Phàm nhấc tay, tế ra Linh Lung Tiên bay về phía An Diệu Y, đó là kỳ trân cắt ra từ Tiên âm Thạch, nếu có tiên khí tưới mắt có thể thành tiên điển vô thượng.
- Hẹn gặp lại!
Diệp Phàm bước trên Huyền Ngọc thai, nháy mắt biến mất, vượt qua hư không.