Giấc Mộng Đế Vương

Chương 47 :

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


Thái phó rời phủ nhiều ngày, còn tin dữ đã sớm truyền thành mấy phiên bản trong phủ rồi. Vân Hương muốn gã sai vặt trong sân mình đi nghe ngóng một chút, nhưng Lưu tổng quản phủ Thái phó đang trông coi cái gì đó, đè gã sai vặt đánh một trận ngay trước mặt nàng. Sắc mặt Vân Hương tái nhợt, tức giận đến run người.



Từ nhỏ nàng ta là đích nữ trong phủ, chỉ có nàng ta làm người khác chịu thiệt, ở đâu có chuyện nàng ta bị đánh vào mặt như vậy?



Nhưng từ khi tiến vào phủ Thái phó, thị nữ bị chính Thái phó hạ lệnh đánh chết, gã sai vặt mình ủy thác làm việc bị tên tổng quản thấp hèn đánh tàn nhẫn ở trong sân.



Khi Vân Hương tức giận muốn xông lên tát Lưu tổng quản một cái. Nhưng câu đầu tiên của Lưu tổng quản làm nàng ta như đóng đinh ngay tại chỗ: “Tứ phu nhân, tro cốt huynh trưởng và tỷ tỷ của ngài còn ở bàn thờ, tiểu nhân khuyên phu nhân vẫn nên bớt giận, làm huynh trưởng tỷ tỷ đã qua đời bớt lo lắng, đúng không?”



Vân Hương suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói này, lập tức hiểu rõ ca ca tỷ tỷ chết chắc chắn là có liên quan đến Vệ Lãnh Hầu. Lòng nàng ta như rơi vào hầm băng, cảm giác hôm nay mình cũng ăn bữa nay lo bữa mai, chỉ không biết tại sao ca ca lại chọc Thái phó dẫn đến đại họa ngập trời này.



Hôm nay khó khăn lắm mới chờ đến khi Thái phó hồi phủ, nàng ta thấp thỏm không yên, canh giữ ở cửa, xem sắc mặt Thái phó.



Thái phó cũng không liếc nàng ta một cái, trực tiếp đi vào bên trong.



Lưu tổng quản nhỏ giọng bẩm báo với Thái phó, nói là đã bắt đầu mở linh đường cho Thượng Ngưng Hiên.



Thái phó nhẹ gật đầu: “Bản Hầu không tiện đến đó, ngươi cùng Tứ phu nhân đi phúng viếng. Lâu rồi Tứ phu nhân không gặp người nhà, nếu nàng ấy muốn có thể ở lại nhà mẹ đẻ một thời gian”



Hôm nay, vì Thượng Ngưng Hiên và Thượng Vân Sơ tâm địa ác độc, Vệ Lãnh Hầu nhìn Vân Hương cũng thấy vô cùng căm hận. Thừa dịp này lấy cớ đưa nàng ta về nhà.



Lúc Lưu tổng quan chuyển lời cho Thượng Vân Hương, Thượng Vân Hương cắn răng, nói với tổng quản: “Cầu tổng quan bẩm báo cho Thái phó, Hương Nhi có chuyện muốn gặp Thái phó”



Lưu tổng quản nhìn nàng ta, quay người đi bẩm báo lại.



Nhìn Lưu tổng quản đi rồi, Thượng Vân Hương sai thị nữ bên người lấy hộp lưu ly đựng viên thuốc dưỡng thân, lấy ra một viên thuốc. Viên thuốc này lúc mới ngửi có hơi buồn nôn, là ca ca lén lút đưa cho nàng, nói nếu Thái phó luôn đối xử lãnh đạm với nàng thì dùng thuốc này. Đây là vật từ Miêu Cương, nếu uống thì bụng sẽ bắt đầu to lên như mang thai tháng thứ tư, cho dù bắt mạch cũng không nhìn ra cái gì. Đợi về sau Thái phó thương yêuthì tìm một cái cớ đổ cho thiếp thất nào đó, nói là đứa con mất, không chừng Thái phó còn rủ lòng thương, chăm sóc nhiều hơn. một khi mẫu bằng tử quý, về sau Thái phó đăng cơ, mình sẽ trở thành chính cung nương nương.



Trước kia nàng nghe lời ca ca nói, cảm thấy thuốc này không tốt, do dự không muốn dùng, nhưng hôm nay Thái phó muốn đuổi mình về nhà mẹ đẻ rồi, chỉ sợ những tỷ muội thứ xuất đang đợi xem chuyện cười của nàng. Cho dù chết nàng cũng muốn chết ở phủ Thái phó, không thể để những kẻ có tâm tư thấp hèn này thừa cơ.



Nghĩ vậy, nàng ta không hề do dự nuốt thuốc, chuẩn bị đi gặp Thái phó.
Thái phó đại nhân nửa nằm trên giường, lười biếng nói: “Nghĩ đến sau này thân thể tuyệt mỹ của Hoàng thượng lại hầu hạ trước ánh đèn nơi cửa phật, vi thần không còn phúc để nhìn thấy, cảm thấy đau lòng, thỉnh thánh thượng khai ân, để cho thần thưởng thức phong cảnh bên trong long bào lần cuối.”



Đức hạnh vô lại của Thái phó đại nhân đúng là không còn điểm cuối. Niếp Thanh Lân cho rằng đây là lần cuối cùng, tiễn bước ôn thần, rơi vào tình cảnh này trong am sâu, mím môi, chậm rãi cởi đai lưng.



Ngọn đèn trong am có hơi tối, nhưng lại không thể che hết được một thân trắng như tuyết kia. Gần đây thịt Niếp Thanh Lân nhiều ra không ít, thân thể mảnh khảnh càng hấp dẫn, bên trong yếm đào là cái cổ mềm, là báu vật eo nhỏ ngực lớn, ngọn đèn vụt qua, da thịt hơi lộ ra thật sự sáng như ánh trăng.



Niếp Thanh Lân vươn tay lấy áo bào xám, không đề phòng bị Thái phó túm lấy cổ tay mảnh khảnh, kéo một phát liền ngã xuống giường.



“Thái phó…” Niếp Thanh Lân bị đặt ở trên giường, trâm cài tóc trên đầu cũng bị Thái phó ném xuống đất, lập tức tóc dài như thác nước chảy xuống, phủ đầy chăn.



Vệ Lãnh Hầu nhẹ ngửi mùi thơm ngọt tản ra từ mái tóc, mỉm cười nhìn bé con vô lực giãy dụa dưới thân mình, đáng tiếc thân thể kia da mịn thịt mềm, mà sát vào vải thô có chút cứng làm hồng một mảnh.



Báu vật bé nhỏ như vậy, ngày bình thường đã quen được bao bọc, còn có ý nghĩ hão huyền muốn xuất gia? thật là tùy hứng làm bậy, không biết sống chết.



“Người xuất gia đều từ bi, phổ độ chúng sinh, không biết vị tiểu ni cô xuất gia này có chịu độ da thịt cho tại hạ một lần?”



Niếp Thanh Lân thấy ở nơi thanh tịnh như vậy mà Thái phó vẫn làm càn như vậy, không khỏi lúng túng: “Thái phó đừng náo loạn, ái khanh muốn trẫm làm thế nào?”



“Vi thần sắp tới đây có thể sẽ không nhìn thấy Hoàng thượng, xin thánh thượng rủ lòng thương, giúp vi thần giải khát”, nói xong liền vươn tay về sau cổ Long Châu cởi yếm…



Trong thoáng chốc, căn phòng yên tĩnh truyền ra tiếng tiểu nữ tử ngâm khẽ: “Thái phó buông ra, sao có thể liếm chỗ đó… Thái phó…”



Lúc trời sáng, một người cao lớn mạnh mẽ đi ra khỏi một gian phòng độc lập trong am miếu. hắn quay đầu nhìn người nhỏ bé đang ngủ say trong chăn, thầm nghĩ mệt mỏi cho nàng, da non trước ngực suýt chút nữa thì bị mút hỏng. Trứng gà đúng là thứ khiến người ta si mê, da thịt toàn thân đều mềm mại ngọt ngào, làm hắn thiếu chút nữa không kiềm được muốn cô gái nhỏ đó ở nơi rừng núi thế này.



hắn đi ra dặn dò Đan ma ma đang chờ ngoài cửa chăm sóc tốt tiểu chủ nhân trong phòng, còn nói thêm: “Ngày mai phu nhân Lễ bộ thị lang cùng phu nhân Phúc Yên Hầu sẽ lên núi thắp nhang, ta sẽ phân phó chủ am an bài, phải để cho hai vị phu nhân kia trông thấy mặt Hoàng thượng, nhưng đừng để cho các nàng đến gần nói chuyện với Hoàng thượng”



Đan ma ma đã được Thái phó dặn dò, cho nên ngầm hiểu. Chỉ đợi ngày hôm sau đến.