Giấc Mộng Đế Vương
Chương 49 :
Ngày đăng: 18:15 30/04/20
Từ trước đến nay, miếu ở núi Vưu Vân vẫn thanh tịnh, cách xa khói lửa ở nhân gian.
Tiếng chuông buổi trưa báo giờ Thìn vang lên sau đó khôi phục lại sự tĩnh mịch, thậm chí có thể nghe được tiếng chim chóc chiếp chiếp véo von ngoài cửa sổ, có thể thấy được chúng tự do bay nhảy trong rừng rậm rạp, khoe bộ lông của mình, vô cùng hạnh phúc.
Nhưng mà lúc này Niếp Thanh Lân lại bất lực, bị người lúc này còn hơn cả sói đói đè dưới thân, áo bào ni cô vốn rất bền lại trở thành khăn lau trong tay Thái phó, bị lấy ra khỏi thân thể mình.
Mấy hôm nay trời dần dần nóng lên, bên trong áo bào là cái yếm Đan ma ma mang từ nội cung đến, vải vóc ít, đem đường cong mềm mại mịn màng kia bao quanh lấy cực kì quyến rũ.
Thái phó chỉ vừa cúi đầu liền ngửi được mùi vị ngọt thơm của cơ thể bé con dưới thân, chỉ cảm thấy dục niệm tích góp từng tí một trong năm ngày chia lìa phát ra mấy lần, sắp để bảo bối trên đầu quả tim mang thân phận nữ tử trở lại nội cung, giam cầm nàng trong kim ốc (trong câu Kim ốc tàng kiều) mà mình tỉ mỉ chế tạo vì nàng, mặc sức yêu thương nàng…
Ý nghĩ đấy là thuốc thúc tình tuyệt vời, kích thích máu trong người Thái phó ào ạt chảy nhanh, đáng tiếc không thể tìm nơi khơi thông, chỉ đành chảy về một chỗ, mặc kệ tất cả muốn chiếm được Long Châu khao khát từ lâu.
“Thái… Thái phó, cầu Thái phó thương tiếc, quỳ thủy của trẫm còn chưa đến…”, Niếp Thanh Lân cảm thấy lúc này Thái phó khác với lúc trước khinh nhờn chơi đùa mình, mọi hành động đều mang theo khí thế ép buộc, vội vàng dùng âm thanh run rẩy cầu xin nam nhân cao lớn đang đè lên người mình.
Thái phó đã sớm thò tay xuống tìm kiếm, miệng hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của bé con, thở hổn hển nói không cho phép cãi lại: “Thánh thượng an tâm, thần sẽ không đi vào, tuy quỳ thủy bệ hạ chưa đến, nhưng tình triều đã tuôn trào, ngón tay thần đã cảm thấy suối thơm đầm đìa, thỉnh bệ hạ đem chân tách ra một chút, để thần giúp bệ hạ sảng khoái, giúp đỡ thánh thượng mở mang thêm kiến thức…”
Tường trong chùa mỏng, bọn người Lỗ Dự Đạt biết điều đều canh giữ ở ngoài viện, nhưng vẫn nghe được tiếng thở dốc yêu kiều, Đan ma ma vội vàng lệnh cho bọn thị vệ lui ra thật xa.
Nhưng cũng không biết Thái phó giở mánh khóe gì, Đan ma ma canh ở cửa ra vào nghe được âm thanh nũng nịu ngày càng lớn, cuối cùng lại khôngcó âm thanh.
một lát sau, Thái phó chỉ mặc một áo trong, dáng vẻ dục vọng khó nhịn, sắc mặt tái nhợt mở nửa cửa phòng, khàn giọng nói: “Mau tuyên Vi thần y tới.”
Trong lòng Đan ma ma kinh hãi, cũng không biết có phải là Thái phó bị nghẹn quá lâu, tàn phá kiều hoa trong phòng thành bộ dáng đáng thương gì, lúc cá nước đang hoan ái lại tuyên gọi thái y?
thật ra Thái phó mới đúng là uất ức nhất, hắn mặc quần áo chỉnh tề cho bé con đang hôn mê trên giường, dùng chăn bao lấy chuẩn bị sang một gian phòng khác.
Lại nhìn ga giường bằng vải thô ướt sũng, toàn là nước.
Tình cảnh vừa rồi thật sự là không thể phòng trước, vốn Thái phó tưởng rằng thủ đoạn của mình sẽ làm cho Long Châu hưởng thụ, trước nói là khôngcầm được, nhưng hương vị ngọt ngào lại không giống…
Các vị triều thần cũng chỉ nghe nói đến công chúa có ngoại hình giống hoàng thượng, tập trung nhìn, cả đám có hơi ngây ngẩn.
Vị Đế cơ Vĩnh An công chúa đang mặc một chiếc váy dài đẹp đẽ sang quý, cũng không biết là dùng sợi tơ hiếm có nào dệt thành, dưới ánh mặt trời tràn ngập các màu sắc. Lúc công chúa bước đi, quần áo kia không ngừng biến đổi bảy màu.
Quả nhiên công chúa có bộ dạng rất giống Hoàng đế, nhưng không giống nữ tử chỉ có bộ dáng kiều mỵ. Tóc dài đen nhánh chỉ chải đơn giản, tóc mai thanh nhã, tóc được búi lên đỉnh đầu lại phối hợp với bộ trâm Khổng Tước Linh bảy sắc, những giọt nước dao động va vào nhau bên tai.
Công chúa đúng là rất xinh đẹp, nhất là ý vị ở khóe mắt đuôi lông mày. trên triều đình uy nghiêm, không nói đến những thị vệ mặc kim giáp đội nón trụ nhiều như rừng, chỉ triều thần và nhóm thế tử công chúa nhìn sang cũng phải khiến cho tiểu nữ tử chưa thấy sự đời run lên, đi đường không vững.
Nhưng vị công chúa được nuôi dưỡng trong núi sâu, trời sinh long chủng, tuổi còn nhỏ mà không kiêu ngạo không siểm nịnh, đôi mắt sáng hơi thu lại, thân thẳng tắp, vững vàng đi tới, như đang rong chơi trên đường mòn hoa cỏ mùa xuân, rất an nhàn tự tại. Đến khi đi tới trước điện, mới chậm rãi quỳ xuống đệm tròn mềm mại mà tiểu thái giám lấy ra, dập đầu lễ hoàng thượng, chậm rãi nói: “Thần muội bái kiến. Hoàng thượng vạn vạn tuế, Thái phó thiên thiên tuế”
Mọi người nhìn đến ngây người, trong lòng Thái phó lại chau mày, thầm nghĩ: rõ ràng đã dặn Đan ma ma cho Long Châu ăn mặc diễm lệ rêu rao, đừng để cho quần thần quá chú ý đến mặt mũi của nàng.
Lại không nghĩ rằng, cho dù đang mặc Thất Thải Long Tước dệt thành thải y vẫn không che được khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ thoát tục. Nhìn đám thế tử si ngốc nhìn Vĩnh An công chúa, Thái phó không khỏi hơi ảo não, là mình bỏ sức hơi lớn. Vốn nghĩ là quang minh chính đại để Long Châu thể hiện thái độ trước quần thần, tránh về sau quần thần nghi kỵ. Lại không nghĩ tới chỉ cần vừa lộ mặt bé con lại lộ ra tài năng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Đúng là nên giấu trong khuê phòng không thể lộ ra! Ánh mắt Thái phó tối tăm, phiền muộn nghĩ.
Đợi cho công chúa đứng dậy lĩnh phong, chậm rãi ngồi xuống ghế mềm, Lâm Diệu Thanh chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi không rõ, trang phục hôm nay của mình là được mẫu phi chuẩn bị từ sớm, chỉ lấy ra một thứ cũng đều là thứ tinh xảo quý giá. Nàng vốn cho rằng nhất định hôm nay mình sẽ áp đảo toàn bộ quận chúa. Thế nhưng khi công chúa từ trong am xuất hiện, toàn bộ triều đình đều điểm tô cho nàng, sự quý khí nàng giống như trời sinh, ngay cả người luôn lạnh nhạt với người khác như Thái phó cũng bị công chúa hấp dẫn. không phải là… không có khả năng! Nghĩ đến chuyện mẫu phi từng nói Thái phó sớm muộn gì cũng trèo lên đế vị, lòng Lâm Diệu Thanh dần ổn định. Sớm muộn gì Thái phó cũng thay thế Hoàng thượng, vận mệnh của Hoàng thượng là được ban cho cái chết, dù Thái phó yêu sắc đẹp, làm sao có thể cho một nữ tử giống Hoàng thượng làm phi?
Công chúa này thà luôn trốn trong am còn hơn! Hôm nay trở về cung, cho dù may mắn thoát khỏi khó khăn hiện tại, thoát chết, vận mệnh chỉ là bị nam nhân đùa giỡn rồi bị vứt bỏ! Nghĩ vậy, lòng Lâm Diệu Thanh dần mềm xuống, sắc mặt hơi khinh miệt đồng tình với mỹ nhân có khí chất cao nhã kia.
Đồng thời, trong lòng Cát Thanh Viễn đang đứng một bên cũng đang dậy sóng.
Ánh mắt hắn chắm chú nhìn chằm chằm vào công chúa, trong ánh mắt ngoại trừ kinh diễm còn có sự nghi ngờ rất sâu. trên thuyền rồng, hắn đã nghe Hoàng thượng nói chuyện, mà giọng nói đặc biệt này thỉnh thoảng còn quanh quẩn bên tai.
Nhưng ngày ấy trước miếu, Hoàng đế kêu một tiếng “Ai ôi!” không hề giống âm thanh trên thuyền, mà vị công chúa xinh đẹp này, âm thanh nũng nịu nhỏ vụn xuyên vào nhau như chuông nhỏ lọt thẳng vào tai, làm người ta căng thẳng trong lòng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Cát Thanh Viễn chuyển về mảnh vải phía trên điện Kim Loan. Rốt cuộc là ai đang ngồi ở chỗ đó?