Giấc Mộng Đế Vương

Chương 51 :

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


Thân là công chúa mà còn bận mấy chuyện xã giao này hơn cả Hoàng đế! Chuyện này thật khiến cho Niếp Thanh Lân bất ngờ.



Gần đây đạo phật ở Đại Ngụy càng lúc càng hưng thịnh. Đừng thấy trước đây khi cứu trợ nạn dân, Thái phó đại nhân phải dọa nạt uy hiếp liên tục mới xem như cướp đoạt được một chút tiền cứu trợ thiên tai từ mấy nhà phú hộ trong kinh thành.



Đến khi tu sửa xây dựng chùa miếu thì không cần ai đến dọa, mọi người trong nhóm quan to hiển quý ai cũng tranh nhau đóng góp một số tiền nhang đèn đáng kể, chỉ sợ không cẩn thận một cái là tụt lại sau người khác ngay, rồi bị Phật tổ trên trời xem nhẹ, làm giảm đi phú quý giàu sang cả đời của mình. Cho nên Hàn Hương tự vừa mới được xây trong kinh thành thật sự rất có khí thế, vừa bước qua một cái cửa nguy nga đồ sộ để vào chùa thì có thể thấy ngay một con rùa khổng lồ mang một tấm bia đá, trên bề mặt bia đá khắc chi chít tên họ của mấy vị thí chủ đã quyên góp giúp xây sửa chùa miếu, vậy mà lại có đến mười tấm như vậy. Chính điện nguy nga hùng vĩ đương nhiên không cần phải nói, mà tàng kinh các ở phía sau chùa cũng cao vút tận mây.



Ngày mà chùa mở cửa đón khách cũng là ngày thiện nam tín nữ của Đại Ngụy phóng sinh.



Nữ quyến của phú hào trong kinh thành đều chuẩn bị đi phóng sinh ở Hàn Sơn tự vào ngày đó. Việc chủ trì phóng sinh do Ung Hòa Vương phi phụ trách. Hàng năm bà đều đi lễ Phật, cũng có quen biết với chủ trì của Hàn Sơn tự, nên liền phát thiệp mời ra rộng rãi, mời nữ quyến của giới quyền quý vào ngày phóng sinh cùng đi hội phật tổ chức ở Hàn Sơn tự.



Chủ trì vì mấy vị nữ quyến này mà cố ý mở ra một chỗ giảng đạo ở gần ao phóng sinh, không để cho mấy người khách hành hương khác quấy nhiễu mấy vị quý nhân này.



Vương phi lo lắng chu đáo cẩn thận cho mọi trường hợp. Sau khi mời một lần các vị vương phi của mấy vương phủ, quận chúa, phu nhân trên tam phẩm, thiên kim nữ tử con dòng chính, đến lượt trong cung thì lại hơi do dự. Nếu vào thời tiên đế, với trường hợp này, có thể bỏ sót vị công chúa nào chứ?



Nhưng mà hiện giờ nơi cửa cung vắng lặng, tiên hoàng có tổng cộng sáu nữ nhi, bây giờ người bị giam thì bị giam, hòa thân thì hòa thân, mất tích thì mất tích, một hoàng cung to như vậy, cũng chỉ còn lại một bào muội của hoàng đế vừa mới trở về từ am miếu, coi như có thể mời đến dự được.



Có nên mời một vị công chúa đã thất thế như vậy hay không, Ung Hòa Vương phi phải cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng bà quyết định vẫn là cứ đưa cho vị công chúa này một cái thiệp mời.



Thứ nhất, vị công chúa này cũng là có duyên phận sâu với phật môn, về tình về lý đều nên có phần của nàng trong hội phật, nếu như không gửi thiệp mời cho nàng, chính là có ý khinh thường bào muội của Hoàng Thượng quá mức, khó tránh khỏi sẽ bị mấy cựu thần trung thành với tiên hoàng nóinày nói nọ.



Thứ hai, bà cũng muốn nhìn thử vị công chúa khiến cho nữ nhi từ sau khi dự buổi lễ thụ phong trở về liền không vui này có tướng mạo như thế nào. Từ sau khi Ung Hòa Vương gia bị một nữ tử trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp mê hoặc, Vương phi trước giờ luôn luôn thanh cao coi như là đã sâu sắc hiểu được đạo lý phòng ngừa những rắc rối có thể xuất hiện, nếu công chúa kia có diện mạo thật sự xinh đẹp giống như nữ nhi nói, thì nói không chừng sẽ trở thành tai họa ngầm cho cái ghế đứng đầu lục cung của nữ nhi, nếu thật sự là như thế, nên xuống tay sớm mới là phải đạo.



Thiệp mời Vĩnh An kia vừa vào cửa cung đã đưa thẳng ngay đến trước bàn học của Thái phó. Thái phó thấy bái thiếp này, vốn định đá nó qua mộtbên, chưa kịp làm thì nghĩ lại, hắn còn đang muốn Long Châu khôi phục thân nữ nhi, vốn dĩ là vì không hy vọng nàng bị bó buộc ở trên chiếc ghế rồng kia. Trứng gà của hắn nửa đời trước đã chịu thật nhiều khổ sở, thân là công chúa hoàng gia nhưng không được hưởng thụ sự sủng ái vui vẻ, khi trở thành Hoàng đế thì lúc nào cũng bị nguy hiểm vờn quanh, nửa khắc cũng không được thả lỏng, nhưng thật ra nếu là công chúa, về mặt ngoài cũng có rất nhiều thuận tiện...



Nghĩ vậy, hắn liền gọi Đan ma ma tới, tỉ mỉ dặn dò một phen, sau đó cho phép Niếp Thanh Lân xuất cung đi vơi bớt tâm tình một chút.



Sau khi Niếp Thanh Lân nghe được tin tức thì rất kinh ngạc, tuy rằng lúc trước nàng la hét đòi đi tu, nhưng thật ra lòng hướng phật không được nhiều lắm, nhưng mà có thể mượn cơ hội đi hội phật lần này để xuất cung hít thở không khí cũng tốt lắm, vì thế liền vui vẻ mà đi.



Vào ngày phóng sinh đó, suốt dọc đường đi đến Hàn Sơn tự thật là náo nhiệt, lão chủ trì quản lý Hàn Sơn tự khi trước đếm rõ số lượng chỗ ngồi trong sơn miếu, sau đó định ra quy củ: Ngày đầu tiên mở cửa chùa phải có thiệp mời mới được đi vào. Thế này mới có thể tránh cho cửa sơn miếu khỏi nguy cơ bị đạp đổ.



Chỉ thấy từng chiếc xe ngựa xa hoa băng qua, xuất phát hướng tới cửa chùa. Các tiểu thương hai bên đường cũng bắt được thời cơ, đều tiến đến bày quán rao hàng, trong chốc lát trang nghiêm nơi chùa miếu liền bị rơi xuống nhân gian, bị tiếng người liên tiếp vây quanh quấn lấy, không thể siêu độ.



Đến thương ngọ khi mà đám người đang đông đúc nhất, lại có một đại đội quan binh đi dẹp đường, đuổi từng tiểu thương ở hai bên ra xa, lại mang tới nước có mùi hương hoa vẩy lên đường lớn, lau sạch sẽ mặt đường, sau đó lại có người dựng lên tấm màn bằng vải lụa ngăn cách ở hai bên đường, sau khi ngăn cách đám người rồi, mới có một hàng đoàn xe chậm rãi chạy đến, chạy thẳng một đường đến cửa chùa.



Dân chúng không biết nhi nữ tình trường trong cung, cũng như thăng trầm của những người mang dòng máu hoàng gia, nên khi thấy thế trận kiểu này, chỉ nghĩ là định quốc hầu Thái phó đại nhân đi chùa miếu dâng hương! Cho đến khi tới cửa chùa rồi, Niếp Thanh Lân mới được Đan ma ma đỡ xuống xe ngựa.



Ung Hòa Vương phi các nàng đã ở trong chùa từ lâu, tuy rằng tương đối bất mãn đối với việc công chúa thong dong đến chậm, nhưng khi được bẩm báo cũng liền dắt một đám nữ quyến đi đến trước cửa chùa, dựa theo lễ tiết nghênh đón Vĩnh An công chúa.
Cơn thịnh nộ của Thái Phó, ai có thể gánh nổi chứ? Mấy đại thần vốn đang chuẩn bị theo đuôi thị lang phụ họa trong chốc lát đều ngậm miệng, đối mặt nhìn nhau, thầm nghĩ Thái Phó hôm nay bị sao vậy? Chẳng lẽ thực sự bị thánh nhân dạy dỗ, nên thay đổi triệt để, từ một nịnh thần biến thành một đại đại trung thần sao?



Về phần vị Thị lang xui xẻo kia, Thái Phó cực kỳ phẫn nộ, thấy hắn yêu thích chuyên tâm về mấy chuyện quần áo của phụ nhân, liền giúp hắn đạt được mục đích, bãi bỏ chức Lại bộ của hắn, phái đến phường thêu dệt.



Hạ triều. Niếp Thanh Lân cởi ra long bào trở về Phượng Sồ cung, lệnh cho Đan ma ma mở rương quần áo ra lục lọi nhặt ra quần áo được mang tới trong mấy ngày nay, bày ra khắp phòng.



Đến khi Thái Phó tiến vào thì suýt chút nữa đã giẫm phải quần áo, mắt phượng không khỏi híp lại nói: “Đây là muốn làm gì đấy?”



Niếp Thanh Lân cầm giấy bút, cũng không ngẩng đầu lên vừa viết vừa nói: “Lúc nãy mới tìm một nữ quan hiểu rõ về mấy sản phẩm dệt may đến, xem xem mấy bộ quần áo này có giá bao nhiêu. Rồi lại phân loại chúng nó ra…”



Ánh mắt Thái phó trầm xuống: “Sao? Do lúc nãy mới vừa nghe những lời của cẩu quan kia nói mà Thánh thượng không muốn mặc mấy bộ quần áo đẹp đẽ quý giá này nữa?”



Nghe được lời ấy, Niếp Thanh Lân ngẩng đầu lên, trừng to mắt nói: “Quần áo xinh đẹp như vậy, sao mà trẫm bỏ cho được? Đương nhiên là vẫn còn muốn mặc, chỉ là về sau trước mặt người khác thì cũng phải thu liễm một chút, tránh cho về sau làm sai lại khiến cho Thái Phó gặp phải phiền toái.”



Vệ Lãnh hầu nhìn bộ dáng Long Châu tử cầm bút nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ, chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó bị nhét vào nhưng làm sao cũng không lấp đầy được, chậm rãi thong thả đi tới, vươn cánh tay cứng cáp, một tay nhấc bé con giơ lên cao cao: “Vệ Lãnh hầu ta sủng ái nữ tử, chỉ cho là nên được hưởng những gì tốt nhất trên thiên hạ này, cần gì phải bận tâm đến mấy lời phê bình của những kẻ tầm thường đó!”



“Nhưng mà nhiều bạc như vậy... cũng chỉ có một mình Thái Phó chi ra, chỉ với bổng lộc của triều đình thì e là không đủ...” nói xong, lại vụng trộm liếc mắt nhìn Thái phó một cái ở trong lòng Thái Phó nhất thời toát ra chút hơi thở trẻ con.



“Thánh Thượng sợ vi thần sẽ tham ô sao? Mặc dù vi thần không sinh ra trong hoàng gia như Hoàng Thượng, chỉ xuất thân nơi bình dân áo vải, nhưng trong nhà thật sự rất giàu có, cho dù không có bổng lộc cũng vẫn nuôi Thánh Thượng rất tốt!”



Có câu là: Sĩ nông công thương. Thương nhân là thấp kém nhất trong hàng trăm nghề. Thương nhân trục lợi, luôn luôn bị người đời khinh thường. Long Châu tử này sinh ra ở hoàng gia, cũng là tầng lớp cao nhất, có khi tiểu vô lại này cũng khinh thường mình cũng chưa biết chừng.



Phải biết rằng, ngay cả Lã Bất Vi đầu cơ kiếm lợi cũng làm quan tới Quốc tướng, thân là trọng phụ của Tần vương Doanh Chính, mà vẫn còn thiếu tự tin vì bản thân xuất thân thương nhân, tìm cách khiến một đống văn nhân biên soạn “Lã lãm” phải che giấu hơi tiền trên người ông ta!



Cho tới bây giờ Vệ Lãnh Hầu vẫn luôn không ngại bản thân xuất thân thương nhân, thêm vào đó từ nhỏ đã được sủng ái thương yêu, sau khi trưởng thành lại có bản lĩnh, không biết “tự ti” là cái gì. Nhưng khi nghĩ đến Long Châu tử có khả năng thấy rõ xuất thân của hắn, trong lòng vừa cảm thấy tức giận lại vừa có chút hoảng sợ.



Niếp Thanh Lân không biết trong lòng Thái phó đại nhân đang lo lắng phập phồng, thấy hắn không vui, liền mềm giọng nói: “Trẫm cũng không có ý nghi ngờ sự thanh liêm của Thái phó, nhưng mà trong nhà Thái phó có nhiều thê thiếp, Thái phó lại có khí phách nam tử, nhất định đều không để họ bị thua thiệt, nên mới cảm khái Thái phó thật tài giỏi thôi!”



Trong lòng Thái phó biết, tiểu vô lại này lại là muốn đem chuyện “không trong sạch” này ra để bắt chẹt mình. Nhưng cần phải biết là trên thế gian này không có cái gì gọi là “đã biết trước”. Thái phó thật không ngờ bản thân lại có động tâm với một nữ tử như vậy, nếu như biết trước, làm sao sẽ thu nạp nhiều thiếp thất vào phủ như thế, khiến cho Long Châu tử thích ăn dấm chua này mượn cớ?



Lúc trước khi đuổi Tứ phu nhân ra phủ thì Thái phó không phải là không có nổi lên ý định muốn bỏ một đám thiếp thất đó đi. Nhưng sau khi hơi hơi nghĩ lại, lại cau đầu mày.



Nếu chỉ vì một nữ tử ghen tỵ liền bỏ toàn bộ thiếp thất đã qua cửa từ lâu, chẳng lẽ là điều mà một đại trượng phu nên làm? Tuy rằng mình sủng ái Long Châu tử này, nhưng cũng hy vọng nàng hiểu được hai chữ “đúng mực” là như thế nào, Vệ Lãnh Hầu hắn sao có thể là một kẻ bị một nữ nhân yếu đuối dắt mũi?



“Sao vừa mới được mấy ngày, bây giờ lại ăn dấm chua lung tung rồi? Hay là lại muốn thức một đêm để chép nữ giới?” Vẻ mặt Thái úy hơi trầm xuống, nghiêm mặt nói.