Giấc Mộng Đế Vương

Chương 52 :

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


Trong lòng Niếp Thanh Lân thầm nói đúng là tai bay vạ gió, sao chỉ khen Thái phó có bản lãnh chăm lo tốt cho gia đình, nhưng cuối cùng lại bị trừng phạt?



Nàng hơi ngước lên, ánh mắt có chút ướt át nhìn Vệ Lãnh Hầu, bị ánh mắt mềm mại như vậy nhìn một lúc lâu cho dù là người có ý chí sắt đá thế nào cũng sẽ phải dịu xuống.



Vệ Lãnh Hầu nhịn không được bèn hôn đôi môi đỏ tươi của nàng, trong nụ hôn nóng bỏng, Niếp Thanh Lân hơi hé mắt, nàng có thể nhìn thấy lông mi xinh đẹp cong vút của nam nhân kia lúc nhắm mắt, cùng với bóng đen của hàng mi dày rậm đó rũ xuống….



May mắn tên nịnh thần mà phụ hoàng để lại đó lại là một nam nhân vô cùng tuấn tú, chứ nếu là một tên gian thần bụng to béo ú, bộ mặt đầy mỡ cũng muốn mạo phạm mặt rồng... Niếp Thanh Lân nhịn không được hơi run lên, cảm thấy thì ra lúc này cũng không xem là kinh khủng nhất, những buồn bực trong lòng cũng vơi bớt đi...



Thời gian Thái phó có thể đắm chìm trong sự dịu dàng của người đẹp không nhiều lắm, rất nhiều việc đang chờ hắn giải quyết, sự vụ phiền phức nhức đầu, có lúc cảm thấy rất buồn bực khó chịu nhưng vừa nghĩ tới muốn cho bé con động lòng người đang ở trong cung Phượng Sồ kia cơm áo cả đời không lo, thì lại tiếp tục cố gắng.



Cướp lương là thượng sách, nhưng nếu Đại Ngụy xuất binh là hạ sách. Hôm qua nhìn nửa tấm bản đồ, Thái phó gõ mặt bàn một cái, hắn đã nghĩ ra được một diệu kế tuyệt hảo. Cả đêm hắn nhanh chóng viết cho Khâu Minh Nghiên đang tiêu diệt nghĩa quân một bức thư, sau đó lại gửi cho công chúa Khất Kha một bức thư khác.



Khâu Minh Nghiên đang liên tiếp thắng lợi ngầm hiểu. Theo chỉ thị của Thái phó dồn nghĩa quân đang chạy thục mạng về hướng nam đến dưới Hoàng Lĩnh. Mật thám nằm vùng trong nghĩa quân đúng lúc hiến kế chặn được nguồn lương thảo. Lĩnh Nam đang là vụ xuân, kho lúa đều căng chặt.



Vì vậy mọi người trong nghĩa quân đều đói đến mức mờ mắt, đem khuya xông vào đại doanh trại của quân đội Nam Cương, đánh cướp lấy kho lúa. Nhóm giặc cỏ có thể thuận lợi tiến vào khu vực trọng yếu như thế là do Tân Vương của Nam Cương đang phải xử lý vấn đề tranh chấp giữa các bộ lạc, bởi vì vấn đề dẫn nước tưới tiêu, các thôn lạc xung quanh biên giới xảy ra tranh chấp, càng ngày càng lớn, thậm chí đại quân của mấy bộ lạc liên hiệp lại cũng nhau áp sát, trong lòng Nam Cương Vương biết là do muội muội của mình ở sau lưng giở trò quỷ, vô cùng tức giận, hận không thể giết chết muội muội ruột thịt này, không thể không phái binh đi bình ổn tranh chấp.



Vì thế sau lưng xuất hiện kẽ hở để cho đám giặc cỏ không có năng lực kia cướp đi một khối lượng lương thảo lớn.



Đáng tiếc bọ ngựa bắt ve hoàng tước còn ở phía sau, nghĩa quân cướp được lương thảo còn chưa kịp cho vào nồi, lúc đi qua Hoàng Lĩnh, đã bị Khâu Minh Nghiên chờ sẵn ở đó từ lâu cử đại quân vây bắt lại, cứ như vậy lương thảo được chuyển về quân doanh Đại Ngụy.



Sau khi Nam Cương Vương biết được thì nổi trận lôi đình, nhưng người cướp lương thảo là đám giặc cỏ, ngoài mặt hắn vẫn phải viết thư cảm tạ Đại Ngụy đã xuất binh giúp Nam Cương diệt trừ đạo tặc, lời cảm tạ này Vệ Lãnh Hầu không hề khách khí liền nhận lấy, nhưng lương thảo thì khó có thể lấy lại, đầu tiên Đại Ngụy mở miệng đồng ý trả lại, sau đó lại lấy cớ kho lương thảo của Đại Ngụy đơn sơ, lương thảo toàn bộ đều bị ẩm ướt mốc meo nát vụn, nhưng đợi đến khi mùa màng tươi tốt, nếu Đại Ngụy dư lương thảo nhất định sẽ hoàn trả lại.



Trong lòng Nam Cương Vương biết là Đại Ngụy làm trò, thật đúng là khổ mà không nói được, tạm thời không thể trực tiếp vạch bộ mặt thật của Đại Ngụy, chỉ có thể chịu đựng cơn tức khi bị đánh nhưng phải nuốt cả răng lẫn máu vào trong.



một chiêu này, tiến hành thần không biết quỷ không hay, khiến cho nhóm triều thần phải âm thầm giơ ngón tay cái.



Giải quyết xong việc thiếu thốn quân lương, Vệ Lãnh Hầu thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục ra lệnh cho hộ bộ khai hoang, trước tiên bắt đầu từ các khu vực xung quanh kinh thành, cho phép mỗi hộ dân Đại Ngụy khai hoang đất rừng, mỗi gia đình ba mẫu. Nếu không có đủ lương thực, các địa phương sẽ được hỗ trợ thêm một phần. Như vậy vừa giảm bớt lưu dân, lại có thể khai khẩn được nhiều đất hoang, đúng là nhất cử lưỡng tiện.



Biện pháp đó mặc dù tốt nhưng cũng cần quan lại trên dưới nghiêm túc thực hiện. Thị lang hộ bộ Cát Thanh Viễn đang nghiêm túc kiểm tra đôn đốc, phòng ngừa địa chủ phú hào các nơi mạo nhận chiếm đoạt danh tiếng, tích trữ ruộng đất bắt đúng thời cơ để lập công lớn. Làm như vậy họ sẽ được Vệ Lãnh Hầu tán thưởng và coi trọng hơn rất nhiều.



Chớp mắt đã đến mùa hè, thời tiết dần dần thay đổi, bởi vì mấy ngày trước bị mọc nhọt đỏ, nhờ họa được phúc, nên thuốc nước mà mỗi ngày Niếp Thanh Lân phải khổ sở uống cuối cùng cũng có thể dừng lại.


“Gia phụ nhiễm bệnh, không thể ra cửa nghênh đón công chúa, xin công chúa thứ lỗi.” Vĩnh An công chúa được Đan ma ma đỡ xuống khỏi xe ngựa, cười nói Cát đại nhân miễn lễ, sau đó được dẫn tới hoa viên phía sau nơi các thiên kim tụ họp.



Sân viện của Cát đại nhân không xa hoa như trong cung, nhưng cũng là một nơi phong nhã.



trên đường đi đến hoa viên phía sau, Vĩnh An công chúa lơ đãng nhìn thấy trên bức tường xây làm bình phong có khắc chữ, liền ngừng lại. Cười thưởng thức một lát: “Đây chắc là bút tích của Trầm đại nho, văn chương hào hùng, ngươi tới nhìn đoạn này xem: ‘Công dĩ thệ, kỳ long tôn dã dục điền câu hác nhi khứ, đệ tâm thậm thống, bất tri đồng trích hạnh nhi tử tiểu như hữu cá lương phương*...’ thật sự rất hay...”



Đan ma ma đứng ở phía sau công chúa, mặt không chút thay đổi, vị nữ tướng quân này không biết chữ, nghe công chúa nói “Chi, hồ, giả, dã”, cho dù về bẩm báo lại với Thái phó, cũng không thể nói lại chính xác được.



Những lời công chúa nói, Cát Thanh Viễn nghe cũng hiểu được, hắn cúi đầu nhìn công chúa đang chỉ loạn trên bức tường xây làm bình phong, kính cẩn nghe theo nói: “thật ra công chúa đã nhận lầm rồi, bút tích trên bức tường bình phong này là của đại gia thư pháp tiền triều Vương Công, nhưng mà đoạn mà công chúa chỉ, quả thật là văn chương rất tinh diệu. Trích hạnh tiểu nhi tất định kiệt tẫn sở năng, giải đệ ưu huynh ‘Điền câu hác’ chi ưu....”*



Sau khi bàn luận về văn chương một lúc, Niếp Thanh Lân xoay người nhìn thấy ánh mắt hơi do dự của Đan ma ma, trong lòng liền hiểu rõ người này đã bị đoạn văn chương kia làm cho mờ mịt, liền yên lòng đi tới hoa viên.



Thấy Cát Vân Nhi đã bày biện xong cái bàn, trải ra những bài văn chương, chuẩn bị cùng các vị ái nữ đã đến mở cuộc đối thơ. Niếp Thanh Lân viết hơi không nghiêm chỉnh, dẫn một câu thơ tương tư trong một tiểu thuyết thô tục, câu nói đầy những ẩn ý, không ngờ lại có nhiều đồng minh ngầm, thì ra trong các vị có mặt ở đây đều đã từng vụng trộm xem qua, tri âm khó cầu, trong lúc nhất thời các vị tiểu nữ tử ở cùng nhau hi hi ha ha, cũng là thú vị.



Chỉ có Đan ma ma đứng bên cạnh ánh mắt lại bắt đầu mờ mịt, cảm thấy nhức đầu kinh khủng.



nói chuyện phiếm với nhóm thiên kim tiểu thư rất lâu, Niếp Thanh Lân mỉm cười nhìn Cát Thanh Viễn đang đứng trên lầu các nhìn về hướng này, từ từ thu hồi ánh mắt. Bản lãnh của trúc mã này không nhỏ, với thân phận con cháu thế gia, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn liền bước chân vào Hộ bộ.



Về phần mục đích lúc trước hắn tiếp cận mình thì không rõ lắm, nhưng cũng tránh không khỏi một chứ “Quyền”, mặc dù thương tiếc tài năng của hắncó một không hai, nhưng cũng phải lưu lại cho mình một đường lui...



Cát Thanh Viễn này giải quyết công việc rất thanh liêm cẩn thận, rất có tướng làm quan phụ mẫu, con người đoan chính, chưa lấy vợ, vì vậy có rất nhiều quan trong triều có thiên kim, muốn chiêu mộ được người rể hiền này.



Nhưng chẳng biết tại sao, càng tiếp xúc nhiều với Cát Thanh Viễn này, càng cảm thấy hắn và người kia có chút tương tự....Nếu không phải tính mạng Lục ca bị đe dọa, nàng cũng không muốn dính dáng quá nhiều với đại thần tiền triều.



Trời đang mưa gió thất thường, chỉ hy vọng bước này không đi sai.



*Chủ công đã ra đi, con cháu hoàng tộc cũng muốn tan tác, lòng đau như cắt, khong biết đứa cháu đồng hái hạnh năm xưa có nơi lành để đi (Kiểu như một bài hịch đau xót thế cuộc đổi thay)



*Những câu mở đầu của các nhà nho xưa, tục gọi sổ nho đối với mấy người không biết chữ như Đan ma ma, như vịt nghe sấm



*Những đứa trẻ hái hạnh năm xưa nhất định sẽ tận hết khả năng, chia sẻ ưu tư cho đệ buồn phiền từ huynh (Những đoạn văn chương trên, đó là những câu đố chữ của Cái Thanh Viễn và công chúa, ý công chúa mượn câu đối trên bức bình phong nói về thời thế loạn lạc, những bạn chơi cùng năm xưa không biết có thể giúp đỡ bạn xưa trong lúc cần thiết hay không. Cát Thanh Viễn đáp, bạn thân năm xưa nhất định sẽ dốc hết sức giúp bạn trong lúc khó khăn. Vì chung quanh Niếp Thanh Lân toàn mật thám của Thái phó nên hai người mới chơi chữ.