Giấc Mộng Đế Vương

Chương 59 :

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


Nhất thời Niếp Thanh Lân ngây ngẩn cả người, trực giác cho nàng biết mình vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.



Còn ánh mắt của Vệ Lãnh Hầu thì sáng như đuốc, chỉ nhìn một cái liền nhận ra đó là vết máu, trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng không nén được, tiện tay cầm lấy một cái thảm mỏng trên xe ngựa bao lấy nửa người dưới của nàng, sau đó ôm nàng về Phượng Sồ cung.



“Thái phó làm sao vậy?” Nàng khó hiểu hỏi.



Thái phó cúi đầu, đôi môi hơi nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng bóng bên trong: “Trứng gà của bổn hầu đã trưởng thành rồi.”



Tuy nhiên rất nhanh, Niếp Thanh Lân cũng được Dung ma ma cho biết được mình bị làm sao.



Trái ngược với vẻ vui mừng trên mặt Thái phó, hai chữ “Quỳ thủy” thật sự làm cho Niếp Thanh Lân không thoải mái.



Lão Khương của ngự thiện phòng đưa tới nước mía và nước đường gừng, bên trong còn cho thêm ít táo đỏ mà Niếp Thanh Lân thích ăn. Đan ma ma đã sớm chuẩn bị mấy chục miếng vải bông trắng có dây đai, tuy là vải mới nhưng vẫn phải dùng nước nóng nấu qua lần nữa sau đó phơi dưới ánh mặt trời, sau khi có hơi ấm của ánh nắng mặt trời, mới cho thêm vào một ít bột huân hương chuyên dùng của hoàng gia vào để có mùi hương thoang thoảng thanh nhã.



Niếp Thanh Lân nửa nằm trên giường, trong tay đang cầm cái lò sưởi nhỏ đặt trên bụng, mơ mơ hồ hồ nghĩ thì ra làm con gái phiền toái như vậy, nếu ban đầu thật sự mẫu phi sinh mình là nam tử, chẳng phải sẽ sung sướng hơn sao?



Hiển nhiên vẻ khổ sở ở đáy mắt nàng không thu hút được Thái phó đại nhân, sau khi Đan ma ma giúp nàng sửa sang lại y phục, Vệ Lãnh Hầu bước vào, thân mật ôm nàng một phen, hôn lên mặt nàng một cái.



Dưới thân là miếng vải bông, Niếp Thanh Lân cảm thân toàn thân đều không thoải mái, hơi có chút bài xích Thái phó thân mật, ở trong lòng hắn quay trái quay phải. Gần đây tâm tư của Thái phó đã được thoại bản khai sáng trở nên tinh tế tỉ mỉ hơn rất nhiều, cũng hiểu rõ tâm tình nữ nhân u buồn bàng hoàng khi lần đầu có kinh, nên cũng không gượng ép nữa, chỉ nhẹ nhàng đặt nàng sang một bên.



“Sao lại không có sớm một chút, lại chọn đúng lúc vừa đi đến bến tàu bị nhiễm gió biển lạnh, thân thể công chúa vốn là thể hàn, một lúc nữa ma ma sẽ cho người chuẩn bị một chén canh nóng để làm ấm người.”



Niếp Thanh Lân vùi mặt vào trong cái chăn, rầu rĩ nói: “Hôm nay vốn đã nóng, lại phải uống canh nóng nữa thì cả người sẽ toàn mồ hôi, như vậy sẽnóng chết mất. Thái phó không biết cảm giác lúc này đâu, thật sự rất khó chịu, nếu Bản cung là nam hài thì tốt rồi...”



Thái phó đại nhân híp mắt lại, đột nhiên nhớ tới trước đây mình lầm tưởng thích một thiếu niên nên vô cùng u buồn bàng hoàng, sao Long Châu Tử có thể hiểu được, thật ra cảm giác lúc đó cũng không dễ chịu hơn so với lần đầu có kinh là mấy... Nhưng chỉ có thể phiền muộn thở dài một hơi.



Đợi sau khi hắn chăm sóc vị công chúa đang quay trái quay phải kia xong, liền đi ra khỏi Phượng Sồ cung. đi được vài bước liền thấy một góc trong cung phía xa đột nhiên khói lửa dày đặc cuồn cuộn.



Thái phó trừng mắt, cáu kỉnh hỏi Nguyễn công công đứng bên cạnh cũng đang choáng váng: “Mau phái người đi xem xem có chuyện gì xảy ra?”



Giữa ngày hè nắng chói chang, trong một góc tối hẻo lánh trong cung – biệt viện lãnh cung xảy ra một trận hỏa hoạn kỳ lạ. Mặc dù bên trong biệt viện được canh gác vô cùng lỏng lẻo, nhưng bên ngoài thì lại vô cùng chặt chẽ. Chỉ cần chặn không cho người bên trọng liên lạc với bên ngoài, bọn họ chỉ có thể ở trong biệt viện sống lay lắt qua ngày, và nhóm thị vệ cũng không phải là đồ bỏ đi.



Đột nhiên biệt viện lại xảy ra hỏa hoạn lớn, ánh lửa thẳng hướng lên trời, cửa các cung đều có chum nước làm bằng đồng, hằng năm đều được trữ nước để phòng chống hỏa hoạn, nhưng ngọn lửa này quá lớn lại lan rất nhanh, giống như được thêm vào một loại chất dẫn cháy, chính vì vậy nên rất khó dập tắt, biệt viện nằm ở chỗ hoang vắng, thiết bị hoang sơ thiếu thốn, mấy thùng nước dội vào cũng chỉ như muối bỏ biển.



một trận hỏa hoạn lớn sức tàn phá ghê gớm. Những hoàng tử phi tần bị nhốt trong biệt viện không một ai chạy được ra ngoài, đều bị chết cháy.



sự việc lần này chấn động đến cả hoàng thượng và dân chúng, trong dân gian lời đồn đại nổi lên bốn phía, đều nói Vệ Lãnh Hầu muốn cướp lấy thiên hạ, giết hết hoàng tộc Niếp gia!



Nhưng trong lòng Niếp Thanh Lân biết rõ sự việc lần này không phải do Vệ Lãnh Hầu làm. Đó là một nam nhân vô cùng kiêu ngạo, lúc cung biến, cũng công khai xông vào từ cửa chính, trước mặt tiên đế nói từng câu từng chữ tố cáo tội của ông, rồi giơ tay chém xuống.



sự tàn khốc và lưu loát như vậy được tôi luyện ở trên sa trường, giết người nhưng sẽ không hành hạ người. Sao có thể thiêu chết một biệt viện bên trong có năm tiểu hoàng tử và một nhóm phi tần chỉ bằng một ngọn đuốc? Hun bọn họ trong khói dày đặc, bất lực kêu rên mà chết đi? Vệ Lãnh Hầu không bao giờ làm những thủ đoạn bỉ ổi như vậy.




Chẳng qua là chờ rất lâu, một nén nhang đã trôi qua nhưng vẫn không thấy công chúa đi ra.



Vệ Lãnh Hầu cảm thấy sự tình có chút gì đó không đúng, bất chấp việc nam nữ khác phòng, lập tức đi tới chỗ lão Vương phi, nói: “Trước khi công chúa ra khỏi cung, hoàng thượng đã dặn là không được hồi cung quá trễ, chẳng biết có thể xin phép lão Vương phi mời công chúa ra ngoài được không...”



đang nói, lại nhìn thấy công chúa được một thị nữ dìu ra khỏi phòng, nhìn hướng đi chắc là muốn lên xe ngựa. Tuy rằng chỉ thấy bóng dáng, nhưng y phục màu vàng nhạt kia thì không thể sai được.



Thái phó thầm nghĩ: không biết đã uống bao nhiêu? Cũng không thèm chào hỏi gì liền lập tức rời đi?



Trong lòng vừa tức vừa giận, sau khi chào từ biệt Vương gia, liền đi theo ra ngoài.



Công chúa đã lên xe ngựa, trước Vương phủ người đến người đi, thật sự không tốt để đi theo lên xe ngựa. Thái phó xoay người lên ngựa, chậm rãi điở phía trước, cùng xe ngựa một trước một sau đi đến ngoại trạch của mình.



Lưu tổng quản đã sớm đợi ở cửa, thấy Thái phó về, liền sai người mở cửa, có thể thấy nhà cửa giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt.



Thái phó mỉm cười, xoay người xuống ngựa, chuẩn bị ôm công chúa xuống xe.



Công chúa giống như đã ngủ say, đầu nhẹ nhàng cúi xuống, tựa vào phía trên thùng xe.



Thái phó cười khẽ đưa tay ôm lấy nàng.



Nhưng lần này, hắn cảm thấy xúc cảm trong tay có gì đó không đúng! không đủ mềm, không đủ nhẹ, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, đưa tay nâng mặt công chúa lên...



Người trong lòng hắn không phải là công chúa, đây rõ ràng là Lâm Diệu Thanh vẫn đang hôn mê bất tỉnh! Thái phó vội vã nhét nàng ta lại vào trong xe ngựa, một phen kéo lấy thị nữ mới vừa rồi còn đỡ công chúa, lớn tiếng hỏi: “Tiện tì! Công chúa ở đâu?”



Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tú Nhi đột nhiên lộ ra nụ cười mười phần ác độc nói: “Công chúa không muốn chịu sự sắp đặt của tên gian tặc như ngươi, đã sớm chuẩn bị kế sách. hiện tại nàng đã được tự do, đi tìm tình lang thực sự của mình. Cẩu tặc, người đừng đắc ý! Người có xuất thân hạ tiện như ngươi sao có thể nhúng chàm công chúa được?” nói xong cười phá lên chế giễu.



Sắc mặt Vệ Lãnh Hầu như hàn băng ngàn năm, giơ tay rút bảo đao của thị vệ: “nói! Nàng ở đâu?”



Tú Nhi cười nhìn bảo kiếm đang đặt trên cổ mình, đột nhiên cắn nát độc dược trong miệng, sau khi run rẩy vài cái, liền tự vẫn bỏ mình. Vệ Lãnh Hầu hung hăng nhìn cung nữ đã tắt thở nằm dưới đất, lại giương mắt nhìn chữ Hỉ màu đỏ rực rỡ trên cánh cổng lớn. Gương mặt lạnh lẽo đỏ lên như được phủ đầy màu.



hắn hét lớn một tiếng, đột nhiên vung tay chém một đao bay đầu người cung nữ đáng chết ngàn vạn lần kia, một cước đạp bay ra xa, lớn tiếng hô: “Phái người đóng cửa thành lại, quay về Vương phủ điều tra, nhất định phải tìm được công chúa!”



Trong lúc cả kinh thành đang bị một đại đội binh mã chiếm đóng, Niếp Thanh Lân cũng dần dần tỉnh lại sau trận hôn mê. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân đầy hơi lạnh, có một bàn tay đang dao động trên cổ mình...



Nàng chậm rãi mở mắt, chỉ thấy Cát Thanh Viễn nửa nằm bên cạnh mình, đôi mắt thâm thúy chứa đầy tà khí, bàn tay kia đang càn rỡ vuốt ve da thịt trắng như tuyết lộ ra trước ngực mình.



Niếp Thanh Lân giật mình một cái, giãy dụa đẩy tay hắn ra, trợn to mắt đánh giá bốn phía, lại phát hiện nơi này không phải vương phủ, liền hỏi: “Đây là đâu? Sao Cát đại nhân dám làm càn như vậy?”



Cát Thanh Viễn đưa tay để trước mũi của mình, nhẹ nhàng ngửi mùi hương của mỹ nhân dính trên đầu ngón tay: “Công chúa đang ở trên thuyền, vi thần đúng theo ước hẹn giúp công chúa thoát khỏi ma chưởng của Vệ tặc, chẳng qua là không biết công chúa có muốn cảm ơn thần hay không, có thể ban thưởng cho thần một đêm phù dung trướng ấm, giường gối mất hồn hay không?”