Giấc Mộng Đế Vương
Chương 60 :
Ngày đăng: 18:15 30/04/20
Nghe một câu như vậy, Niếp Thanh Lân hơi há cái miệng nhỏ ra, dường như ngừng thở ngây ngốc một lúc lâu, mặc dù sớm biết hắn không ổn nhưng Cát Thanh Viễn như vậy thật sự là ngoài dự kiến của nàng, qua một lúc lâu, chóp mũi hơi đỏ lên: “A Khê ca giận Bản cung sao?”
Cát Thanh Viễn nghe vậy thân mình hơi cứng đờ, “A Khê” là nhũ danh thân thiết của hắn. Khi còn bé chơi đùa cùng với Thập Tứ hoàng tử, tiểu hoàng tử kia cũng bắt chước bà vú gọi tên hắn, gọi hắn là “A Khê ca”, lúc ấy luôn tỏ ra tức giận, vì vậy hắn len lén hôn mấy cái lên mặt tiểu đệ đệ hoàng gia nhỏ tuổi này.
“Công chúa không phải vẫn không chịu thừa nhận thân phận của mình sao, sao lúc này lại gọi nhũ danh của thần?” nói xong bàn tay to của Cát Thanh Viễn duỗi ra, lập tức kéo Niếp Thanh Lân vào trong ngực của mình, một bàn tay không nặng không nhẹ nắm lấy cằm non mịn của nàng, khiến cho nàng phải ngẩng cao đầu lên.
“Khi cung nữ kia đến tìm, trong cung... vừa mới xảy ra thảm án. Nếu Bản cung thật sự bỏ trốn, Vệ tặc kia nhất định sẽ sẽ điều tra nguyên do từ đó sẽtìm được huynh, trong lòng Bản cung biết A Khê ca lo lắng cho tình cảnh của Bản cung, nhưng trong nhà A Khê ca trên có phụ thân cao tuổi dưới có muội muội và ấu đệ, sao Bản cung có thể ích kỷ làm liên lụy đến huynh?”
Nhìn đôi mắt Niếp Thanh Lân ửng đỏ, đôi mắt thâm thúy của Cát Thanh Viễn hơi chấn động, khóe miệng gợi lên nụ cười nói: “thật sự là như vậy sao? Nhìn bộ dáng Vệ tặc tìm mọi cách sủng ái công chúa, nhất định là đã nếm thử mùi vị của công chúa, thần nghe nói mỗi lần Thái phó vào tẩm cung của công chúa, đều ở trên giường vuốt ve an ủi một hai canh giờ, nếu công chúa thật sự quan tâm đến A Khê ca của người, sao có thể bên nặng bên nhẹnhư vậy?”
Niếp Thanh Lân chớp chớp đôi mắt có chút phiếm hồng, đột nhiên đưa tay véo mạnh lên khuôn mặt tuấn tú của Cát Thanh Viễn. Bởi vì lực đạo khôngquá mạnh, Cát Thanh Viễn híp mắt để mặc cho nàng kéo: “Công chúa đang làm gì vậy?”
“Ta muốn nhìn xem kẻ nào đã giả mạo A Khê ca, nói chuyện không biết ngượng như vậy, Bản cung và Vệ tặc kia là trong sạch! Ngươi không có căn cứ nói ra những lời như vậy, Bản cung không thích nghe, thật đáng tức giận!” Mặc dù tức giận, nhưng giọng điệu nói chuyện cũng chỉ là của một đứa trẻ mười sáu tuổi không biết sâu cạn.
Cát Thanh Viễn không lên tiếng, đôi mắt thân thúy có chút u ám nhìn nữ tử ngây thơ trước mắt này.
Từ lúc hắn đoán được Hoàng đế là nữ tử, khi đó hắn biết mình có hứng thú với nàng. Mỗi vị hôn quân nữ đều có một mùi vị khác nhau, chẳng qua không biết là nữ tử thoạt nhìn có chút thông minh này, khi bị Vệ Lãnh Hầu trêu chọc sẽ có dáng vẻ như thế nào? Có phải so với Nhạc Dao kia càng mất hồn hơn không? Nếu không sao cái kẻ không biết lấy lòng nữ nhân như Vệ Lãnh Hầu lại sủng ái nàng như vậy?
Vốn nghĩ rằng thủ đoạn tàn ác của mình như thế, đã đủ có thể giết chết một vị công chúa thanh cao. Nhưng Vĩnh An công chúa này khi đối mặt với mình lại biến đổi rất lớn, lại bình tĩnh như không có việc gì, giống như trước đây không hề có ngăn cách luôn yếu ớt làm nũng với mình, bộ dáng kia dường như không giống một nữ tử hiểu chuyện lúc bình thường.
Mặc dù biết rõ công chúa này không giống với vẻ ngoài ngây thơ nhưng nhất thời Cát Thanh Viễn cũng không muốn vạch trần nàng, nói chuyện với công chúa như thế này, trong lòng có chút thoải mái hơn, dù sao chuyện tiếp theo cũng cần nàng phối hợp, nếu nàng vẫn mềm mại nhu thuận như thế này thì sẽ tiết kiệm được không ít khí lực....
Vì thế chân mày liền giãn ra: “Nếu công chúa còn không buông tay, thật sự là sẽ làm rách mặt vi thần mất. Công chúa đã ngủ hai canh giờ, chắc là đãđói bụng, vi thần đi chuẩn bị thứ gì ăn cho công chúa.” nói xong liền châm rãi buông tay ra, đứng dậy rời đi.
Niếp Thanh Lân thở phào nhẹ nhõm, nam tử dã tâm bừng bừng thật ra có một đức tính chung – đó là thích mềm không thích cứng. Nàng giương mắt nhìn bốn phía, rung động phía dưới chân nói cho nàng biết đây không phải ở trên mặt đất, không biết Cát Thanh Viễn này định dùng thuyền đưa nàng đến chỗ nào.
không bao lâu, một ma ma tiến vào, nhưng trong tay không bưng đồ ăn tới mà là cầm chậu rửa tay và khăn lau.
“Đại nhân phân phó ta giúp công chúa kiểm tra xem thân thể có khỏe mạnh hay không, mời công chúa nằm xuống cởi nội sam ra.”
Nghe câu nói này, Niếp Thanh Lân lập tức hiểu được ý tứ của ma ma, trong lòng không khỏi cười lạnh: Cát đại nhân thật là phô trương! Thần tử nho nhỏ này cách ngai vàng còn rất xa, vậy mà lại muốn học theo cách nghiệm thân trong sạch của Hoàng thượng khi tuyển chọn phi tử?” Lập tức lạnh lùng nhìn về phía ma ma kia: “Thân thể Bản cung không có gì bất ổn, không cần phiền toái.”
Nhưng ma ma kia khẽ hất cằm nhìn công chúa, khinh miệt nói: “Đại nhân phân phó, ta không thể không tuân theo, nếu công chúa không chịu phối hợp, ta đành phải gọi người tới đè công chúa ra, đến lúc đó đừng trách ta quá đáng!”
“Có thể như thế nào? Vệ Lãnh Hầu đúng là một người có tâm địa lạnh lùng, không để ý sự cầu xin tha thứ của Vương gia, thẩm vấn Lâm Diệu Thanh cả đêm, nhưng cũng không hỏi ra được cái gì. hiện tại toàn bộ kinh thành đều bị giới nghiêm vô cùng chặt chẽ, vì động đến ngơời trên đầu quả tim của hắn mà... Như thế nào, Cát lang cũng không chịu nổi nữa, muốn nếm thử hương vị đế cơ đã khiến Vệ Lãnh Hầu thần hồn điên đảo sao?”
Cát Thanh Viễn mỉm cười: “Nhạc Dao không có ở bên cạnh ra, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy tĩnh mịch, chẳng qua dùng nàng ta để tiêu khiển thôi, thế nào? Nhạc Dao ghen? Phải biết rằng, người có nhiều vị khách vào màn trướng như vậy, ta cũng chưa từng hỏi tới...”
đang nói chuyện, hắn lôi kéo tay Nhạc Dao công chúa đi tới một gian phòng khách.
Ngày thường Nhạc Dao luôn phóng đãng thành tính cũng không kềm chế được khuôn mặt cũng nhuốm một chút u oán: “Vì sao Cát lang lại nói như vậy, người khác nghĩ Bản cung phóng đãng thành tính, chẳng lẽ Cát lang cũng hiểu lầm sao? Năm ta mười ba tuổi bị phụ hoàng say rượu làm nhục, muốn đi tìm cái chết, chính Cát lang đã ngăn cản Bản cung, dùng chuyện của mẫu thân để khích lệ Bản cung, làm cho tấm lòng của Bản cung hướng về chàng chưa từng thay đổi. Từ đó về sau Bản cung một lòng vì bá nghiệp của Cát lang mà cam nguyện hy sinh, cho dù có cùng những người khác cấu kết cũng đang vì Cát lang bày lưới giăng bẫy... Chẳng lẽ, hiện tại Cát lang ghét bỏ Bản cung không trong sạch? không phải chàng nói đến lúc đoạt được ngôi vị Hoàng đế, Bản cung sẽ làm chính cung Hoàng hậu sao?”
Cát Thanh Viễn đưa tay vuốt khuôn mặt đầy son phấn của Nhạc Dao, mặc dù nàng còn trẻ, nhưng nhiều năm túng dục đã làm cho khuôn mặt này trở nên tang thương, da mặt nhão nhoẹt khiến người ta sờ lên liền cảm thấy chán ghét...
Cát Thanh Viễn rũ nửa mi xuống, mặc cho Nhạc Dao đang cấp bách không chịu được cởi y phục của mình xuống, đôi tay như rắn nước quấn quanh cổ hắn, hằn từ từ đưa tay ra, từ trên trán Nhạc Dao một đường trượt xuống dưới, đặt ở trên cổ nàng...
“Tâm tư của Nhạc Dao ta luôn hiểu rất rõ, chẳng qua là hiện tại Vương gia đang bị Vệ Lãnh Hầu để mắt tới, chỉ sợ sẽ khai Nhạc Dao ra, không biết công chúa có nguyện ý vì vi thần làm một chuyện cuối cùng không?”
Nhạc Dao dán chặt tình lang, hô hấp rối loạn, thở hổn hển nói: “Nhạc Dao....việc gì cũng cảm tâm tình nguyện...”
Nghe một câu này, bàn tay to của Cát Thanh Viễn đột nhiên siết chặt, ánh mắt nguội lạnh trợn to, dùng sức bẻ gãy xương cổ của nàng ta: “Thần cần Nhạc Dao công chúa chết đi...” nói xong nhẹ nhàng buông tay, Nhạc Dao giống như một lớp bũn nhão co quắp xụi lơ rồi ngã trên mặt đất, nước mắt từ trong mắt chậm rãi chảy xuống...
Sau này muốn danh chính ngôn thuận đăng cơ, chính là trở thành tỷ phu của tiểu Hoàng đế, tốt nhất là dung nhập vào hoàng thất Niếp thị. Đầu tiên là phải làm một tỷ phu đức cao vọng trọng của Hoàng đế, thể hiện mình là người có đức có tài, dù có khoác hoàng bào, cũng sẽ được sử sách ghi tên, trở thành giai thoại thiên cổ!
Nhưng sau này, ngôi vị Hoàng hậu đã chọn được người thích hợp, sao hắn còn phải nhẫn nại chịu đựng nữ nhân dơ bẩn phóng đãng này làm chi nữa?
Cát Thanh Viễn chậm rãi sửa sang lại lại y phục của mình, mới vừa rồi uống hơi nhiều rượu, có chút choáng váng, bây giờ là giai đoạn thu lưới quan trọng, hắn không thể đắm chìm trong hương vị dịu dàng quá lâu. Chỉ khi trừ khử được Vệ Lãnh hầu, hắn mới có thể gác tay lên trán ngủ ngon, về sau không có ưu phiền.
Mỹ nhân cũng giống như rượu ngon, đáng giá để chờ đợi...
Nghĩ vậy, hắn nhảy lên một con thuyền nhỏ, sai người đưa thi thể Nhạc Dao đi, biến mất trong bóng đêm.
Vệ Lãnh Hầu cũng không tốn quá nhiều khí lực, liền điều tra được Ung Hòa vương gia ở bên ngoài nạp thiếp thất không ngờ lại là Nhạc Dao công chúa, bị thuốc phiện ăn mòn nên ân sư sớm đã mất đi sự trong sáng ngày xưa, khi cơn nghiện phát tác, chỉ biết thống khổ kêu rên.
Vốn tưởng rằng có manh mối, nhưng không bao lâu sau, có người vội vàng báo lại, Nhạc Dao công chúa thân thể trần truồng được người phát hiệnchết trong Dịch quán của sứ giả Hung Nô, mà vài vị sứ giả kia cũng biến mất không thấy đâu.
Đúng lúc này, quan địa phương khu vực sông đào vội vã tới trình lên một tờ giấy, chữ viết quen thuộc, giọng điệu đau xót...