Giấc Mộng Đế Vương
Chương 67 :
Ngày đăng: 18:15 30/04/20
thì ra không lâu sau khi Thiệu Dương lấy chồng đến Hung Nô, lão Đan Vu bị bệnh hiểm nghèo không dậy nổi, đáng tiếc cho công chúa hoa quý của Đại Ngụy, sau khi gả đến đã phải ở trong doanh trướng hầu hạ Thiền Vu.
Lão Đan Vu bị bệnh nặng nhưng mỗi đứa con trai của ông ta đều là người trẻ tuổi cường tráng. không lâu sao, Thiệu Dương bị con sói theo dõi.
Đất Bắc rét lạnh, dân bản xứ không có thói quen tắm rửa hằng ngày. Cho dù là tắm rửa cũng là ra bên ngoài tìm một suối nước nóng để tắm.
Việc này chỉ khổ cho Thiệu Dương công chúa, chịu không được mấy ngày liền lén lút gọi thị nữ mang từ Đại Ngụy của mình, mang về ba thùng băng tuyết lớn, sau khi đun xong thì trốn trong doanh trại, dùng một bình rượu lớn để chứa nước, cũng miễn cưỡng xem như là tắm nước nóng.
không ngờ, Tam vương tử Hưu Đồ Hoành được lão Đan Vu phái đi chinh phạt Lâu Lan, liên tục đi chinh chiến mấy tháng, khi chiến thắng trở về thìxông nhầm vào doanh trướng của Yên Thị mới gả. Tướng quân cao lớn vạm vỡ tiến vào doanh trướng, liền thấy được thân thể mịn màng mềm mại của mẹ kế.
Nam tử liên tiếp bị nghẹn mấy tháng, đột nhiên đúng lúc gặp giai nhân, dục hỏa nổi lên, mặc kệ có phải là thị nữ yêu thiếp của lão Đan Vu hay không, tiến lên vài bước, giơ cánh tay như đúc bằng sắt thô kệch ôm Thiệu Dương công chúa mang theo mùi rượu đi ra, quăng thịt thơm ngon lên đệm, muốn làm việc cầm thú.
Trời sinh Thiệu Dương là người nhát gan, Hưu Đồ Hoành mấy tháng nay lại không cạo râu, nàng chỉ thấy một con gấu chó đầy lông tấn công mình, yếu ớt kêu một tiếng rồi hôn mê. May mắn thị nữ dẫn theo là nô bộc trung thành, liều chết tiến vào doanh trướng, hô to: “Đừng vô lễ với Yên Thị của Thiền Vu Hung Nô”, mới xem như là ngăn cản được.
Nhưng Niếp Thanh Lân vui đến phát khóc khi thấy Bát công chúa, hắn không đành lòng, cố nén không vui không khiển trách Bát công chúa, khôngnghĩ tới việc Long Châu vui vẻ, mời Thiệu Dương công chúa vào ở trong cung Phượng Sồ. Trở về từ thiên lao, Thái phó còn chưa hồi phủ, quyết định muốn ngày ngày ngủ lại cung Phượng Sồ. Thế nhưng hôm nay cung Phượng Sồ lại có vị công chúa vào ở, hằng đêm sênh ca của Định Quốc Hầu đại nhân tuyên bố kết thúc.
Vốn có một chút đồng cảm với Thiệu Dương lập tức tan thành mây khói. Vệ Lãnh Hầu trời sinh bụng dạ hẹp hòi hận không thể ném Thiệu Dương vào xe chở da rồi đưa về đất Bắc lạnh lẽo.
Năm ngày qua đi, hai tỷ muội như keo sơn, Thái phó đại nhân lại sống một ngày như bằng một năm, cuối cùng không nhịn được nữa, phái kiệu để Đan ma ma đưa Vĩnh An công chúa vào thư phòng, đóng chặt cửa lớn, không những mạnh mẽ giải khát trên giường êm mà ngay cả ghế dựa mạ vàng cũng không tha. Cuối cùng Long Châu phải xin tha, ôm cổ Thái phó nhỏ nhẹ cầu khẩn không thể chịu nổi mới coi như là được nghỉ ngơi cùng một chỗ.
Sau một phen mây mưa, Thái phó mới ôm Long Châu đang thở gấp ngã trên giường êm, đột nhiên nói: “Thần muốn đưa Thiệu Dương công chúa xuất quan.”
Thân thể Niếp Thanh Lân cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, sóng mắt đã khôi phục sự bình tĩnh: “Hưu Đồ Hoành kia tìm đến rồi sao?”
Vệ Lãnh Hầu nhẹ thở ra, đây cũng là một mặt của Niếp Thanh Lân làm cho hắn yêu thích, sẽ không bao giờ có ánh mắt thiển cận càn quấy như những nữ tử bình thường khác, chỉ nói đơn giản nàng lập tức hiểu thâm ý trong đó, không cần phải giải thích.
Đúng là Hưu Đồ Hoành tìm tới, hơn nữa khí thế hung hăng, lúc Khất Kha công chúa đưa Thiệu Dương vào kinh thành thì hắn đã tìm được xe da ở phía nam, sau khi nghe nói Khất Kha công chúa mua nữ tử bên trong xe da liền tự tay hành hung mấy thương nhân hàng da thổ huyết mà chết. Sau khi xác thực tin tức công chúa ở kinh thành, Hưu Đồ Hoành lui về quan ngoại, nhưng lại tập hợp tinh binh, sai người trình thư đưa lên Hoàng đế Đại Ngụy, chỉ một ý thôi, hoặc là trả lại thê tử bỏ trốn, hoặc là một trận chiến sinh tử!