Giấc Mộng Đế Vương

Chương 68 :

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


Khiêu khích trắng trợn như vậy, sau lưng đã yên tâm có chỗ dựa vào.



Đại Ngụy vừa mới ổn định sau loạn Cát tặc, trong triều lòng người không yên, Nam Cương thừa dịp này để phát triển, nhìn chằm chằm vào Trung Nguyên. Nếu lúc này giao chiến với Hung Nô, chính là chiến đấu với cả hai tuyến. Tuy Thái phó đại nhân không sợ, nhưng cái loại chuyện lỗ mãng làm ngàn vạn dân chúng Đại Ngụy tìm đường chết này thì tuyệt đối không được.



Trong mắt hắn, nữ nhi của hôn quân là một đám vô dụng, đưa ra ngoài đổi lấy hòa bình tạm thời coi như là cống hiến duy nhất sau nhiều năm sống trong cẩm y ngọc thực. Có lẽ vì có quan hệ với Long Châu, nên Thái phó có chút thương cảm cho vị công chúa mềm yếu kia. Thế nhưng sự thương cảm ấy không đáng giá được nhắc tới trước việc lớn của quốc gia.



Nếu nói hắn không đành lòng làm khó Thiệu Dương thì thà nói rằng hắn không muốn thấy vẻ không vui trên mặt giai nhân.



Quả nhiên, sau khi Niếp Thanh Lân nghe xong thì im lặng không nói. Thái phó vươn tay lấy khăn ướt ở trên bàn nhỏ cạnh giường, vừa nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên thái dương của nàng vừa nói: “Lát nữa Trứng gà đừng về cung, bản Hầu sẽ đích thân nói rõ với Thiệu Dương công chúa. Thiệu Dương cũng là người hiểu biết lỹ lẽ, nếu nàng biết rõ lợi hại trong đó, về sau tránh cho tỷ muội khó xử.”



Nhưng Niếp Thanh Lân lại lắc đầu: “Bát hoàng tỷ trời sinh nhát gan, Thái phó nói sợ rằng làm cho hoàng tỷ sợ hãi, để Bản cung chậm rãi khuyên nhủ”



Lúc nàng mặc quần áo tử tế ra khỏi thư phòng thì đã chạng vạng tối. Khi trở lại cung Phượng Sồ, ngự thiện phòng đã được Nguyễn công công báo trước, chuẩn bị xong đồ ăn.



Bởi vì là bữa tối, không nên ăn nhiều dầu mỡ, mấy đồ điểm tâm rất đáng yêu, cháo bích ngạnh vô cùng thơm, vì nấu với đường phèn nên ngọt ngào đúng khẩu vị của hai công chúa, ngay cả sủi cảo cũng dùng thịt cá chình mỏng cũng với tôm non cùng với hoa mai, quả lê để làm nhân bánh, một lớp bánh mỏng trùm lên, không cần chiên qua dầu, chỉ là hấp chín.



Loại thức ăn mang vị phương nam này chỉ cần cắn một miếng là cảm thấy tươi ngon sảng khoái.



Nhưng trong lòng Niếp Thanh Lân có việc, ăn không nhiều lắm, Thiệu Dương công chúa lại ăn nhiều hơn, ăn hết sạch mấy cái sủi cảo cá. Lúc ăn đến cái cuối cùng mới đột nhiên nhận ra, lập tức dừng lại đũa ngà voi. Mấy ngày nay trở về cung, có lẽ đã chịu khổ quá lâu ở đất bắc lạnh lẽo, đã lâu không ăn những món ăn tinh xảo trong cung, mỗi lần dùng bữa nàng đều cố gắng ăn, nhất thời không giữ được quên sạch lễ tiết trong cung, trước mặt muội muội lại chén sạch bàn ăn, thật sự là vô cùng thất lễ.



Niếp Thanh Lân thấy lo lắng trong đáy mắt hoàng tỷ, khẽ cười, đem cái sủi cảo cá cuối cùng cho vào bát Bát công chúa: “Ở đây chỉ có tỷ muội chúng ta, sao phải chú ý đến những lễ tiết rườm rà? Việc nhỏ như vậy cũng phải ép buộc mình, vậy thì chẳng phải khó chịu muốn chết rồi sao?”



Thiệu Dương công chúa nghe lời của muội muội, cười ngượng ngùng, nhưng lúc đưa mắt nhìn muội muội lại cúi đầu xuống luôn, im lặng ăn sủi cảo trong bát.



Lúc chiều Nguyễn công công đến truyền Thái phó muốn triệu kiến công chúa. Lúc Vĩnh An công chúa trở về thì đã là hoàng hôn, son phấn trên gương mặt nhỏ nhắn đã được lau, tóc cũng được chải lại, trên mặt là tâm sự nặng nề, buồn bực không vui, không biết vì sao Thái phó Diêm Vương truyền muội muội đi làm gì.



Lúc mới ngẩng đầu, lại nghiêng mắt nhìn chỗ xương quai xanh có một dấu đỏ tươi. Nàng cũng đã trải qua chuyện nam nữ, tất nhiên biết cái đấy là gì, chỉ nói mình mệnh khổ, lại không nghĩ tới ở trong cung cũng phải chịu lấy khuất nhục khó nói lên lời như vậy. Vành mắt đỏ lên, mấy giọt nước mắt rơi xuống bát cháo bích ngạnh ngọt ngào, thêm vài vị chua xót.


Suy nghĩ thì như thế, nhưng khi ngủ một mình trong đêm thì lại không được kiên định như vậy, chỉ cố quyết tâm cho chí nam nhi của mình, tạm thời Vệ Lãnh Hầu hắn chưa khát nước lắm. Hôm kia hờn dỗi gọi một thị thiếp vào, nhưng nhìn nữ tử nũng nịu đứng đằng xa chưa kịp đến gần đã ngửi thấy mùi không hợp, dáng vẻ lại càng không thể nào mềm mại như muội muội trong cung, lại cảm thấy phiền, đấm chân cũng miễn, đuổi ra ngoài. Giờ phải làm thế nào mới có thể làm cho con nhóc có mắt mà không biết nhìn kia hiểu, thế gian này Vệ Lãnh Hầu tài hoa xuất chúng chỉ có một, là ai cũng không thể thay thế được?



Nhưng nỗi buồn đêm khuya của Thái phó chưa bao giờ vào đến tận triều đường, bởi hắn hiện tại còn phải gồng vai gánh vác cả Đại Ngụy mục nát. Sau khi dùng bồ câu truyền tin cho tướng quân Hung Nô không được mấy ngày, trạm dịch truyền đến tin tức, đại quân Hung Nô ở biên cảnh không có hành động gì dị thường, nhưng Hưu Đồ Hoành lại mang theo hơn mười thị vệ vội vàng chạy đến.



Lúc Hưu Đồ Hoành đứng trên triều, Niếp Thanh Lân ngồi trên ghế rồng lại tò mò mở to mắt, chuẩn bị nhìn người kéo mẹ kế tuổi trẻ ra khỏi doanh trướng Thiền Vu là người như thế nào.



Đứng ở đại điện là nam nhân đi đường mệt mỏi, khuôn mặt mang theo huyết thống dị tộc coi như vừa mắt, cũng không biết đã bao lâu không cạo râu, trong mắt có tơ máu do đi đường suốt đêm không nghỉ ngơi, vóc dáng khôi ngô đứng trên điện, làm cho đám quan lại Đại Ngụy đứng bên như gà con.



“Hưu Đồ Hoành bái kiến thiên tử Đại Ngụy!”, nam tử mới mở miệng, mang giọng kinh thành Đại Ngụy rõ ràng, khẩu âm không thấy không lưu loát chỗ nào, giọng nói to vang dội làm quần thần chau mày.



Sau khi ôm quyền như thi lễ, Hưu Đồ Hoành ngay cả diễn cũng lười, trực tiếp nói: “Bổn vương tới lần này là muốn đón Vương phi trở về, kính xin hoàng thượng và Thái phó để cho thê tử bổn vương ra ngoài gặp mặt!”



Thái phó đánh giá Hưu Đồ Hoành, vừa cười vừa nói: “Thân thể Thiệu Dương công chúa không khỏe đang tĩnh dưỡng trong cung, nếu Tam vương gia không gấp, đợi bản Hầu bàn bạc xong việc biên cảnh rồi đi gặp vương phi cũng không vội!”



Hưu Đồ Hoành mang theo sự thẳng thắn của nam tử phương bắc nói: “Bổn vương rất vội, trong quân biên cảnh không có chủ tướng, trì hoãn lâu khó tránh khỏi việc vội vàng công thành, bổn vương cũng rất sốt ruột, phải nhanh nhanh nhìn thấy Vương phi thì mới có thể không vội!”



Thái phó sờ lên ban chỉ bằng ngọc bích trên tay mình, rũ mắt xuống nói: “Lời nói này của tướng quân là ý của Thiền Vu các ngươi?”



Hưu Đồ Hoành nói: “Người Hán các ngươi có câu: Tướng ở bên ngoài có thể không nghe theo lệnh vua. Nếu bổn vương mang binh, tất nhiên là phải xem xét mà quyết định”



Thái phó cười nói: “nói như vậy, tam Vương gia ngài là có ý định tấn công biên quan vì hồng nhan?”



Hưu Đồ Hoành cau mày, nhìn Giao Long trên ghế rồng, nam tử mặt trắng, tướng tá như đàn bà, chẳng lẽ là vì Thiệu Dương có lòng mê luyến hắn nên mới cố chấp bỏ trốn về, lập tức giận dữ phẫn nộ, tính tình dữ dằn không đè xuống được, nói: “Nàng không phải là hồng nhan, nàng là thê tử của Hưu Đồ Hoành ta! không biết Thái phó cố gắng từ chối như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đã có ý nghĩ không an phận gì đó với Vương phi Hung Nô ta ư?”



Phía dưới có nhiều quần thần cũng không biết chuyện Thiệu Dương công chúa bỏ trốn về Đại Ngụy, vốn không hiểu gì, nghe đến đây mới có chút hiểu.



Thái phó dũng mãnh phi thường, không hổ là mỹ nam tử đệ nhất của Đại Ngụy! Ngay cả nữ tử đi lấy chồng xa ở Bắc quốc cũng không tránh khỏi tình kiếp! Chỉ là…trước đây là Cát phò mã, sau lại có Vương gia Hung Nô, hình như Thái phó ngấp nghé vợ người khác thành nghiện, hoang đường hơn cả tiên hoàng lúc trước, nếu… nếu theo dõi kiều thê của mình thì phải làm thế nào bây giờ?