Giấc Mộng Đế Vương
Chương 83 :
Ngày đăng: 18:15 30/04/20
Long Châu bị hôn đến mức không thở nổi, nhưng chóng mặt không đẩy ra được nam nhân đang ôm chặt mình. Nhiệt độ vừa lạ lẫm vừa quen thuộc từ lồng ngực chứng minh đây không phải trong mơ, Vệ Lãnh Hầu thật sự trở về từ chiến trường rồi.
Sau nụ hôn sâu, nam nhân thắp sáng đèn bên giường, tham lam nhìn giai nhân trên đầu quả tim đã lâu không thấy, ngọn đèn lay động làm cho da thịt như ngọc của mỹ nhân mông lung mềm mại, gương mặt tinh xảo đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, thiếu nữ đôi tám đã trở nên hoàn toàn khác, Trứng gà của hắn thật sự là càng thêm xinh đẹp, mái tóc dày đen nhánh làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn làm người ta thương yêu, ngay cả vành tai nhỏ trốn trong mái tóc mượt cũng giống như trân châu vừa mới lấy, để cho người muốn ngậm mãi không muốn nhả ra.
Thái phó nghĩ sao làm vậy. Kéo giáp trên người xuống ném trên mặt đất: “Thần đi gấp ngày đêm để sớm nhìn thấy công chúa, kính xin công chúa cởi quần áo, an ủi nỗi khổ tương tư của thần.”
Niếp Thanh Lân bị ánh mắt nóng rực của hắn chiếu đến, cả người không được tự nhiên, mà lời nói và hành động kế tiếp của Thái phó thật là làm cho nàng xấu hổ, tai nóng rực, nhưng vẫn mở đôi môi anh đào sợ hãi nói: “Sao Thái phó vẫn không đứng đắn như vậy, vụng trộm chạy vào cung để đòi Bản cung chúc mừng chiến thắng sao?”
Thái phó một lần nữa leo lên giường, bàn tay hướng về phía quần áo của công chúa: “không phải là đòi hỏi, mà là thần đang nhận tội, chinh chiến không thuận lợi, đã làm chậm trễ thời gian lâu, làm giường của công chúa vắng lạnh, hôm nay phải làm cho nó nóng lên…”
Đây người ta gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn”, bị nghẹn lâu như vậy, Thái phó như lại trở về thời thiếu niên đầy nhiệt huyết, trên chiến trường mọi việc thuận lợi sẽ khiến cho người cảm thấy thoải mái, nhưng không thể so với lúc này ở trên giường hoa sen màn ấm.
Trứng gà một chút tiến bộ cũng không có, chia cách mấy tháng lại quay về nét ngây ngô lo sợ như mới lần đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đôi mắt chớp liên tục, bất lực, lúng túng trước những ngón tay của hắn, mặc cho hắn thuận lợi làm xằng làm bậy.
Thế nhưng phần ngây ngô thế này này lại mạnh mẽ hơn cả tình dược mạnh mẽ nhất, làm cho Thái phó đại nhân muốn nhịn cũng không thể nhịn được!
Trứng gà cũng đã lâu chưa được mưa móc, nên vô cùng nhạy cảm. Sau trận tình ái nóng bỏng kia qua đi, thì chiếc giường đã không thể ngủ được nữa rồi. Lúc Đan ma ma đang đợi được gọi vào thu giường, công chúa đã được Thái phó ôm đến giường êm trong thư phòng.
trên chiếc giường lớn như vừa trải qua trận chiến kinh hoàng nơi sa trường, giường lộn xộn, ngay cả mành bên giường cũng bị dùng sức kéo bị rách như lưới đánh cá, lại nhìn trên tấm trải giường, ẩm ướt đến mức không thể hình dung.
Đan ma ma thấy nhưng không thể trách, không giống hai tiểu cung nữ sau lưng lại xấu hổ, bà chỉ cau mày nghĩ: Mai phải dặn dò ngự thiện phòng làm cho công chúa chút đồ bổ dưỡng, Thái phó giày vò như vậy, thân thể mảnh mai sao có thể chịu được?
Trong thư phòng Thái phó căn bản không biết tâm tư nữ tướng đang đào ngũ (ý nói Đan ma ma về phe Niếp Thanh Lân), hắn đang vui vẻ nhìn bàn tay nhỏ bé cong cong gây họa trên gương mặt tuấn tú của hắn.
Móng tay trắng muốt được chăm sóc rất đẹp, mặc dù không quét sơn móng tay, lại dán ngọc bích rất mới lạ, tính mê cái đẹp của công chúa đúng là chưa từng thay đổi! Vừa nãy hắn soi gương, vết cào trên mặt đã bắt đầu sưng đỏ, cũng không biết lúc đại điển mừng quân có tan đi không. Nếu đổi ngược lại là người bên ngoài gây ra đại họa ngập trời như thế này, thì bàn tay lỗ mãng ngang tàng kia đã bị đao băm thành thịt viên từ lâu! Nhưng lúc thấy ngón tay trắng như ngọc lại chỉ muốn đặt vào lòng để cưng chiều nựng nịu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
“Dưỡng dài như vậy, gần đây công chúa không lên triều sao?” Thái phó xem đủ rồi, đột nhiên hỏi.
Đây là ý của Niếp Thanh Lân, trước kia khi cử hành cung yến đều xúm lại một chỗ trên đại điện, thật ra quân thần đều gò bó, mất đi ý nghĩ ban đầu quân thần cùng vui. Mà giờ từng lều vải đều có biển hoa ngăn cách, thật ra không khiến mọi người mất tự nhiên, có thể chè chén thoải mái với đồng liêu quen biết rồi.
Vừa từ chiến trường đầy máu, thây chất đầy đồng trở về, hôm nay đắm chìm trong biển hoa khó gặp, tâm tình các tướng sĩ cũng rất sung sướng, trong thoáng chốc tiếng hoan hô vang lên không ngừng trong ngự hoa viên.
Khâu Minh Nghiên đi theo Lỗ Dự Đạt đến doanh trướng của các đồng liêu ngày xưa chè chén thoải mái, đột nhiên hỏi: “Có một khoảng thời gian ta ở bên ngoài tiêu diệt thổ phỉ, tình huống trong kinh thành không rõ lắm, nhưng sao Đan Thiết Hoa lại vào cung làm ma ma? Là vi phạm quân quy nên bị Thái phó xử phạt sao?”
Lỗ Dự Đạt uống hơi nhiều, cái lưỡi thẳng đuột nói ra: “Phạt? nói là vào cung hưởng phúc thì đúng hơn! Lão tú bà mẫu dạ xoa gần đây lại học đòi thoa son phấn, mang trâm hoa, lão tử tốt tính khen nàng ta hai câu, nói nàng ta ngửi rất thơm, lại cho lão tử hai bạt tai! Phi! Mắt chó mới có thể vừa ý quả phụ ôn thần này!”
Khâu Minh Nghiên kiên nhẫn nghe kẻ say đầu lưỡi cứng nói cả buổi, một câu có ích cũng không nghe được. Lỗ Dự Đạt nhỏ hơn Đan Thiết Hoa chừng mười tuổi, nhưng khẩu vị rất nặng, trong một lần cùng Đan Thiết Hoa trải qua chiến trường sống sót trở về, lại đột nhiên sinh lòng ái mộ với lão quả phụ tuổi gần bốn mươi. Đáng tiếc Đan Thiết Hoa một lòng thủ tiết vì vong phu (chồng đã chết), không có khả năng sẽ tái giá với tiểu trượng phu nhỏhơn mình, không cho Lỗ tướng quần chút xíu mặt mũi nào, Lỗ Dự Đạt liên tục bị nhục, còn ầm ĩ trong quân doanh ai ai cũng biết, cuối cùng thì cũng là muốn thể diện đàn ông, trong thoáng chốc thẹn quá hóa giận, càng ngày càng không vừa mắt với Đan Thiết Hoa, mỗi lần gặp nhau ầm ĩ dữ dội là chuyện bình thường.
Khâu Minh Nghiên hơi cảm thấy thất vọng, cũng lười để lời Lỗ tướng quân nói ra đầy ghen tuông, bưng chén rượu đứng dậy, đi thưởng thức hoa cỏ trong ngự hoa viên.
Nhớ tới lúc gia đình mình chưa có biến, mỗi lần đến trung thu sẽ bày đầy cúc đặc biệt, toàn bộ già trẻ Khâu phủ tập trung lại, vui vẻ hòa thuận biết bao. Hôn quân đáng hận kia ham mê sắc đẹp, bị yêu cơ Ninh phi mê hoặc, trọng dụng gian thần Vinh thượng thư, hại mình cửa nát nhà tan! Bởi vậy có thể thấy được, "nữ sắc cùng với quyền lực, sẽ là một tai họa còn hơn cả hùm beo lang sói"!
Nghĩ vậy, Khâu Minh Nghiên không khỏi đưa mắt nhìn về phía ngự doanh của Hoàng đế, lại phát hiện long tọa đã trống trơn, có lẽ tiểu Hoàng đế chỉ uống một chén rượu liền tuyên bố cáo lui vì cảm giác không khỏe.
Khâu Minh Nghiên thu ánh mắt, bước thong thả vài bước, dần rời xa yến hội ầm ĩ, lúc hắn leo lên một hòn giả sơn, chuẩn bị nhìn ra xa toàn bộ ngự hoa viên đột nhiên thấy một đôi người ngọc đứng ở đình nghỉ mát bên cạnh ngự hoa viên.
Nam đang mặc một chiếc trường bào có thêu một con mãng xà đang giương oai trước biển cả, mặt trời chiếu sáng kim quan trên đầu rực rỡ, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc làm cho người khó có thể bỏ qua, rõ ràng là Thái phó đại nhân. Còn nữ thì yểu điệu nhỏ nhắn xinh xắn, mặc váy lụa mềm dài màu sữa ngà, nhan sắc thanh lịch giữa cúc trắng đang vây quanh lại nổi bật một cách lạ thường, là Đế cơ Vĩnh An công chúa.
Vì là ở trong góc ngự hoa viên, có tường hoa ngăn cách tầm mắt của mọi người, lại có ma ma thái giám trông coi cửa vào duy nhất cho nên hai người rất vui vẻ.
Chỉ thấy Thái phó nhẹ nhàng nâng cằm của công chúa lên, chậm rãi dựa vào, hôn thật lâu giai nhân xinh đẹp không khác Hoàng đế trong ngực.
Trong nháy mắt, Khâu Minh Nghiên cảm thấy tai của mình ù lên rồi nổ vang. hắn luôn có ảo giác, người Thái phó ôm trong ngực kia không phải là công chúa, mà là thiếu niên thiên tử luôn mỉm cười cao ngạo