Giấc Mộng Đế Vương

Chương 84 :

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


Thái phó trợ giúp tân Nam Cương Vương giải quyết tai họa nội bộ, cũng không phải nghĩa vụ xuất binh, Nam Cương với tư cách là nước phụ thuộc của Đại Ngụy phải tỏ thành ý với các tướng sĩ Đại Ngụy đã đổ mồ hôi và máu.



Thái phó lại không quá mức dày vò những nhóm bộ tộc thuộc quyền kiểm soát của Nam Cương đã vò mẻ lại sứt kia, chỉ nói miễn vàng bạc, dù sao bọn ngươi cũng không thể cầm ra được. một năm ba quý gạo nhiều hơn một chút, đặc biệt là yêu cầu Nam Cương phái đến chuyên gia trồng lúa nước mang hạt giống đến Giang Nam trồng thử.



đã trải qua chuyện mất mùa, Thái phó sâu sắc nhận thấy được tầm quan trọng của việc nâng cao sản lượng lương thực. Nhưng cũng may sau khi mộtlượng lớn mễ lương của Nam Cương được vận chuyển đến, mùa đông năm nay dân chúng Đại Ngụy trên căn bản là được no bụng.



So sánh với các năm trước, dù năm nay quốc khố không thấy đáy, nhưng vẫn có chút eo hẹp như cũ, nhưng sinh thần Thái phó đại nhân sắp tới rồi, trong lòng các vị đại thần cũng bắt đầu gõ, chẳng lẽ vị này lại muốn tất cả đều đơn giản, miễn thọ yến sao?



thật ra theo ý Thái phó, năm nay đúng là định giản lược đấy, nhưng mấy vị đại thần giỏi xu nịnh lại phản đối gay gắt. Lý do cũng rất đầy đủ. Năm trước thọ yến trưởng thành của tiểu Hoàng đế lại rất xa hoa, tập trung hết tài lực của đất nước! đã có tấm gương của tiểu Hoàng đế, cho dù Thái phó muốn đi theo con đường trung thần ra vẻ đàng hoàng, cũng là cây to bóng mát nhiều, xa hoa lãng phí không lộ ra rồi. Đúng lúc mấy vị đại thần khuyên Thái phó đổi ý, Hoàng thượng tiến vào thư phòng, chuẩn bị học đạo trị quốc cùng Thái phó đã nghe được vài câu.



“Sắp đến sinh thần Thái phó rồi ư? Vậy trẫm muốn chuẩn bị một phần lễ vật đặc biệt cho Vệ khanh”, tiểu Hoàng đế nhớ tới lễ trưởng thành trước của mình, Thái phó đại nhân chuẩn bị rất long trọng, có tâm tư có đi có lại. Các đại thần nghe xong, hi vọng trong lòng lập tức bốc lên ngùn ngụt, nhưng Thái phó nghe xong lại dứt khoát nói: “Ý tốt của các vị, bản Hầu xin nhận, nhưng vừa qua cuộc đại chiến không nên phô trương xa hoa lãng phí, tất cả đều giản lược.”



Các vị ái khanh nghe xong khuôn mặt suy sụp, nếu Thái phó không chuẩn bị tiệc thọ yến, vậy mỗi năm các phủ trong kinh thành không được nghe oanh ca yến hót rồi đúng không? Haizzz, ý nghĩa mười năm gian khổ học tập làm quan ở đâu?



Chờ lúc quan viên đi ra ngoài, Thái phó kéo Hoàng đế lại nựng nịu: “Thánh thượng chuẩn bị lễ vật gì cho thần?”



Niếp Thanh Lân nghe vậy hơi ngạc nhiên: “không phải ái khanh vừa nói không mừng sinh thần sao?”



Thái phó híp mắt phượng nói: “Mừng sinh thần với đám lão già khọm đó có ý nghĩa gì? Nhưng Hoàng thượng đã có tâm tặng thần tử, bây giờ mà thu lại miệng vàng lời ngọc thì không tốt lắm, đúng không? Vậy thần miễn cưỡng mừng sinh thần cùng Hoàng thượng vậy.” nói xong duỗi ngón tay xoa nhẹ cái cằm trơn mềm của Hoàng thượng: “không biết Hoàng thượng chuẩn bị chúc mừng sinh thần của thần như thế nào đây?”



Niếp Thanh Lân nghe vậy, khuôn mặt cũng sụp xuống như các vị thần tử. Người khác đều là thiên tử uy phong, nhưng lại không biết túi của thiên tử này sạch như mặt ấy. Thái phó không cho phép mình tích trữ kho riêng, thay trọng thần đặt mua lễ vật mừng thọ với tư cách là Hoàng thượng nghèo rớt mùng tơi khó lắm đấy! không biết mình vung bút xanh đỏ có thể diễn tả lại phong thái của Thái phó đại nhân kinh quan lục cung không?



Chỉ có thể lắp bắp nói: “không thì Thái phó cho trước trẫm chút ngân lượng, trẫm cũng có thể ung dung chuẩn bị một chút?”



Mày rậm của Thái phó nhướng lên: “Thánh thượng chuẩn bị lễ cho thần tử lại muốn thần tử xuất tiền trước, đây là đạo lý gì vậy? Nếu quốc khố của thiên tử trống rỗng, không nỡ dùng ngân lượng, thì thần có một cách, đấy là bỏ ra thân thể ngàn vàng, làm quà mừng cho thần, cho thần nhìn thấy phong thái khác của thánh thượng, có được không?”
Thấy vậy, tiểu công chúa vội vàng vừa quạt vừa chột dạ đổ mồ hôi lạnh, lại lệnh cho Đan ma ma ngồi xổm xuống, dùng khăn tay lau bớt phấn trên gò má Đan ma ma. Bởi vì chủ tớ hai người đều đã quen nên quên mất lúc này công chúa đang mặc long bào.



Nhưng trong mắt Khâu Minh Nghiên, thiên tử phóng đãng vừa mới quyến rũ Thái phó, quay người lại liền đùa giỡn quả phụ ma ma! Đúng là không hổ danh con trai ruột của tiên đế, thừa kế huyết mạch hoang dâm vô độ, khẩu vị tạp nham! Khâu Minh Nghiên nghĩ đến đây tức giận đến mức tay chân lạnh buốt, mãi mới chờ đến khi Đan ma ma ra khỏi cửa ngự hoa viên, lạnh giọng gọi nàng lại: “Đan tướng quân, xin dừng bước!”



Đan Thiết Hoa xoay người nhìn lại, thì ra là người quen biết cũ trong quân Khâu Minh Nghiên, hơi dừng một chút, nghĩ đến hắn đã thăng chức Tướng quốc, vội vàng nghiêng người hành lễ: “Bái kiến Khâu Tướng quốc đại nhân.”



Khâu Minh Nghiên không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Đan ma ma từ trên xuống dưới: Áo nhỏ hoa văn lá trúc xanh biếc được thêu chìm, phối hợp với váy bách điệp như ý nguyệt, chải đầu tóc mai rủ xuống cắm trâm hoa san hô lục tùng thạch, trên mặt cũng tô son điểm phấn, có hồng có trắng, khôngcòn là cách ăn mặc thô ráp của mẫu dạ xoa trong quân rồi.



Khó trách mấy ngày trước đây giọng nói của tiểu tử Lỗ Dự Đạt đầy mùi ghen tức. Trong lòng mình còn kính ngưỡng lòng thủ trinh của Đan Thiết Hoa, có thể cự tuyệt Lỗ Dự Đạt còn trẻ như vậy. Nhưng lại không nghĩ tới tâm tư của mẫu dạ xoa còn rất cao, chẳng những muốn trẻ mà còn muốn tuấn tú đẹp mã! Cùng so sánh với thiếu niên thiên tử phong độ nhẹ nhàng, Lỗ Dự Đạt râu ria xồm xoàm đúng thật là không vừa tay.



Nghĩ vậy, Khâu tướng quân nói hơi chua ngoa: “Trước kia nghe Lỗ tướng quân nói Đan tướng quân ngài hiện giờ càng thêm chỉnh tề xinh đẹp, vốn không tin, hiện giờ mới biết, Lỗ Dự Đạt ăn nói kém cỏi vụng về thật sự chưa nói ra được một nửa phong thái của Đan tướng quân rồi. Chỉ là hiện nay ngài đang ở trong cung, đừng quên ý định ban đầu khi Thái phó phái ngài đến đây, đừng đứng núi này trông núi nọ, một lòng nghĩ đến trèo lên nam tử chức cao, quên đi chính mình!”



Khâu Minh Nghiên nói có ý trong lời, nhưng câu này vào tai Đan Thiết Hoa lại trở thành ý khác, nghĩ đến ngày đó Lỗ Dự Đạt say nói đùa giỡn như vậy, cái miệng thối không chừng là nói mấy thứ gì đó không coi vương pháp ra gì với đám bạn đồng liêu trước kia, làm Khâu Minh Nghiên học cái khôngđứng đắn, dùng lời nói của Lỗ Dự Đạt đến giễu cợt mình!



Lập tức khuôn mặt tức giận không cần son phấn cũng đỏ lên, bản tính dạ xoa nghẹn trong cung đã lâu trong phút chốc không kiềm chế được, trừng mắt với Khâu Minh Nghiên: “Còn dám nói lung tung, đừng trách lão nương đánh Tướng quốc ngươi không còn cái răng để ăn cháo đó!”



nói xong liền hất khăn trong tay lên nổi giận đùng đùng nghênh ngang rời đi.



Khâu Minh Nghiên thân là mưu sĩ, rất ít khi chủ động ra chiến trường, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dạng mẫu dạ xoa tiếng tăm lừng lẫy trong quân phát uy phong, trong phút chốc bị dọa đến mức ngây người tại chỗ, miệng không ngậm vào được. Từ khi hắn vào quân doanh vẫn là mộtbước lên mây, còn trẻ đắc chí, rất lâu không có người vô lễ với mình như vậy rồi.



Nhưng Đan Thiết Hoa kia bình thường cũng có quy củ, hôm nay nhất định là bị giẫm vào chỗ đau nên mới thẹn quá hóa giận, chẳng lẽ đã bị thuốc mê gì che mờ tâm trí?



Vị Hoàng đế kia, quả nhiên là yêu tinh! Chỉ cần ở bên cạnh hắn thì tâm sẽ bị mê hoặc, quên cả lý trí!