Giấc Mộng Đế Vương
Chương 97 :
Ngày đăng: 18:15 30/04/20
Lỗ Dự Đạt nghe thấy âm thanh vang lên liền vội vã chạy lại, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Thái phó, không khỏi cả kinh, hỏi: “Đại nhân, có chuyện gì thế?” trên khuôn mặt của Thái phó vẫn còn ẩn hiện nét phẫn nộ đem thiệp mời ném thẳng lên mặt bàn, liền dựa lưng vào ghế cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng. Thấy Thái phó không muốn nhiều lời, Lỗ Dự Đạt lặng lẽ lui ra.
Tấm thiệp mời này là của Hưu Đồ Liệt gửi tới, nhưng là thiệp mời dành riêng cho đương kim Thánh Thượng. Lời trong thư văn nhã, không biết có phải được xuất phát từ chính tay Hưu Đồ Liệt hay không nhưng lại tràn đầy ái mộ nhớ nhung Hoàng đế, lời lẽ trong thư đầy xảo quyệt làm người ta đọc thấy ứa gan...
Nếu là người không biết nội tình, thì sẽ không nhìn ra được điều khả nghi trong đó, nhưng Thái phó từng biết những điển tích chứa tâm tư đáng khinh của tên Vương tử Hung Nô và thiếu niên thiên tử khi xưa, nên đương nhiên hiểu tất cả những ẩn ý xấu xa gì chứa trong đó. Thí dụ như “Cùng nhau đối diện dưới ánh trăng sáng trong khu rừng rậm rạp.” Câu đó hoàn toàn ám chỉ về lần bắt cóc thiếu niên thiên tử từ thôn Hoa Khê của Hưu Đồ Liệt, khi đến cánh rừng của ngoại ô muốn kéo y phục của thiếu niên thiên tử.
Lời tâm tình thống thiết đó vừa dứt, thì trong thơ đột nhiên nhắc đến chuyện Vĩnh An công chúa đã tới biên thành Thanh Long quan, muốn “Mời “ bào muội của Hoàng thượng đến đại doanh của vua Hung Nô làm khách.
Xem ra tên Cát Thanh Viễn cũng đã thẹn quá thành giận, đã đem thận phận nữ nhi của hoàng muội ra báo cho Hưu Đồ Liệt, thằng nhãi này đúng là không kiềm chế được, liền viết một phong thư đưa đến đùa giỡn nói rằng hắn nhớ mãi không quên giai nhân.
Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu những lời lẽ xúi giục âm hiểm của tên Cát Thanh Viễn kia: Muốn dùng những lời lẽ đáng khinh đó để chọc giận Định Quốc hầu đại nhân đã đến quấy rối chuyện tốt của hắn hết lần này đến lần khác.
Lời mời hoang đường như thế, dĩ nhiên Thái phó không để ý tới, Nhưng vừa mới nghĩ tới hiện nay có mấy tên nam nhân thối tha khác trong đêm dài yên tĩnh, lại đem tâm tư nhớ mãi không quên nữ nhân của Vệ Lãnh Hầu hắn, liền cảm thấy tắc nghẹn ở cổ họng… Hừ, Cát Thanh Viễn hay Hưu Đồ Liệt gì cũng thế, đều không thể để chúng nó sống trên đời!
Trong lòng Vệ Hầu nghĩ, cũng nên châm thêm củi dưới đáy chảo Bắc Cương đang sôi sùng sục nội loạn này rồi, liền lập tức viết một phong thư, sai thị vệ biên quan ngụy trang thành thương nhân cưỡi tuấn mã mang tiền vàng đến quân doanh của Hưu Đồ Hoành, số tiền mà Định Quốc Hầu đưa ra đủ làm người ta líu lưỡi.
Hành động lớn như vậy chắc chắn không thể thoát khỏi mắt Hưu Đồ Liệt, mục đích của hắn chỉ muốn cho 2 huynh đệ bọn họ xung đột một chút
Ngày trước cùng Thái phó cải trang, phần lớn là Niếp Thanh Lân đều cải nam trang, nay dù gì cũng mang danh là Tam phu nhân của Thái phó nên được ăn diện nữ trang. Cách xa biên quan, tâm trạng của Thái phó cũng theo đó mà buông lỏng. Khâu Minh Nghiên tự cho là thông minh nên khi làm Hoàng đế mất tích, sau khi biết chân tướng lại tự trách không thôi, chỉ còn kém nước cạo đầu chuộc tội, hắn liền lập chí lập công chuộc tội, bởi vì Thái phó không ở kinh thành, hắn càng cần cù xử lý chính vụ. Mật thám bẩm báo tình hình trong kinh thành gần đây không quên bổ sung câu: Khâu Minh Nghiên dạo này hao gầy không ít.
Ngón tay thon dài của Thái phó gõ gõ mặt bàn, tính toán số cân nặng hiện nay của gã, cảm thấy người này vẫn còn có thể gầy thêm mấy cân nữa, liền yên lòng, muốn ở lại cổ thành rong chơi thêm mấy ngày, cũng coi như là kỳ nghỉ dành cho quãng thời gian ngày đêm làm lụng vất vả lo toan quốc sự, hắn liền hăng hái lôi kéo giai nhân đi du ngoạn cổ thành.
Quan trọng hơn chính là, đệ đệ của hắn Vệ Vân Chí cũng đã ở trong cổ thành
Gần đây Vệ gia mở không ít cửa hàng ở Trung Nguyên, trực tiếp kinh doanh, bởi vì Vệ gia kinh doanh đều là những sản phẩm độc đáo nhất đặc sắc nhất, vô luận là mở cửa tiệm ở đâu cũng đều có khách hàng lớn, luôn cung không đủ cầu.
Nhưng bởi vì Vệ Lãnh Hầu, mà Vệ gia từ trước đến nay đều không cùng quan phủ kết giao, mua bán bình thường, làm người khiêm tốn không khoa trương. Cho dù là ở Trung Nguyên mở hơn 10 cửa tiệm, cũng chưa từng để lộ về mối quan hệ của mình với Định Quốc Hầu đại nhân quyền khuynh triều dã. Hiệu buôn tại Bình Dương cũng là do tự tay Vệ Vân Chí sang lại, một mình tự kinh doanh. Hàng năm đều đi theo phụ thân, thúc phụ trong nhà kinh thương, nên đương nhiên rất là coi trọng đối với cửa hàng tự mình kinh doanh.
Chỉ là hắn không ngờ, vị đại ca Vệ Lãnh Hầu của mình ngay cả thông báo cũng không thèm, lại đột nhiên xuất hiện ngay buổi khai trương cửa hàng, thật sự là… làm cho hắn kinh hách liên tục. Ở trong tiếng pháo,Vệ Lãnh Hầu hơi mỉm cười: “Làm sao vậy? Vân Chí, nhìn thấy đại ca hình như đệ khôngđược vui?”
Vệ Vân Chí cười khổ một phen, liếc mắt thấy vị giai nhân phía sau lưng đại ca, bởi vì đã từng gặp qua ở bến tàu, với dung mạo khuynh thành đó cho dù là ở xa nhưng vẫn nhận ra, chỉ là hôm nay nàng không che mặt, nhìn nàng từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống trong lòng không khỏi kinh ngạc: Sao đại ca còn chưa đổi người? Chuyên sủng một nữ nhân lâu như thế, đúng là hiếm có…
không kịp nghĩ nhiều, hắn thấp giọng xuống nói: “Đại ca, ca muốn tới thì cũng phải nói với đệ 1 tiếng để đệ cho hạ nhân tiếp đón, đệ ngược lại khôngcó vấn đề, chỉ sợ lát nữa đại ca không được vui thôi…”
Vệ Lãnh Hầu hơi nhíu mày, lúc này liền nghe được từ phía sau Vệ Vân Chí có một giọng nói mảnh mai phát ra, tràn đầy kinh ngạc vui mừng: “Biểu ca… Là huynh sao?”