Giấc Mộng Đế Vương

Chương 98 :

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


Nghe thấy tiếng gọi “Biểu ca” đầy ngọt ngào, Niếp Thanh Lân không khỏi đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy đứng sau Vệ Vân Chí là một tiểu cô nương thanh thuần động lòng người, cặp mắt e lệ nhìn về phía Vệ Lãnh Hầu tràn đầy kinh hỉ, lưu luyến.



Gọi một tiếng này xong, tiểu cô nương tựa hồ thấy xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn bất giác đỏ bừng một mảnh, giống như là một đóa hoa đang nở rộ. Ánh mắt Vệ Lãnh Hầu lóe lên, thản nhiên nói: “San biểu muội, sao muội lại ở đây?”



Nghe thấy hắn hỏi, tiểu cô nương nhẹ nhàng nói: “Muội cùng mẫu thân đi ra ngoài giải sầu, vừa đúng lúc gặp cửa hàng của nhị biểu ca khai trương, liền chạy tới chúc mừng, “



đang nói, liền thấy từ trong cửa tiệm một người một người phụ nhân trung niên đi ra, thấy thân ảnh cao lớn của Vệ Lãnh Hầu trên gương mặt mang theo ý cười hỏi: “Lâu lắm không gặp Ngọc nhi, làm cho dì rất nhớ con đó.” Thái phó thấy thì hơi nghiêng người thi lễ đáp: “đã lâu không gặp qua Liễu di nương, cháu chào ngài.”



Vị phụ nhân này là muội muội ruột của mẫu thân hai huynh đệ Vệ gia, cũng có thể xem như bà đã nhìn hai huynh đệ lớn lên. Năm đó Liễu gia cũng thuộc một gia đình phú hộ, nhưng tỷ tỷ của bà gả cho một thương nhân người đầy hơi tiền. Còn bà thì mắt nhìn xa hơn, một lòng muốn được gả cho người phu quân có công danh, cuối cùng rốt cuộc lại gả cho một tú tài nông thôn. Đáng tiếc, con đường làm quan của vị hôn phu không thuận, khôngthể thăng quan tiến chức mà chỉ dừng lại ở cái mức cử nhân. May mắn gia đình của cải giàu có, cũng không phải lo của ăn của mặc. Nhưng mà cùng với tỷ tỷ so sánh thì thật khác nhau một trời một vực.



Ban đầu bà khinh bỉ ánh mắt của gia tỷ nông cạn, lại đi chọn tên thương nhân thấp hèn chỉ biết có tiền, đợi cho tuổi ngày càng lớn, mỗi khi cả gia đình tụ hợp lại, nhàn tản tán chuyện gia đình thì bà phát hiện mặc dù đại tỷ phu là thương nhân, nhưng cách nói năng, văn ngôn so với cái vị suốt ngày “ăn no” nằm đọc thi thư nhà mình thì lại cường đại hơn không biết bao nhiêu, nếu tham gia thi khoa cử, nhất định so với cái vị nhà mình phải hơn nhiều lắm.



Vừa mới có ý nghĩ như vậy, thì đã cất thành lời, nhưng khi tỷ phu nghe thì chỉ mỉm cười nói: “Làm quan to quyền quý có thể thong thả thoải mái như ta sao?” Tính tình thanh cao, xem công danh như rác rưởi đó không thể nào là giả vờ được. Vô tình làm cho bà ta cùng phu quân có cảm giác xấu hổ, thiển cận.



Nếu chỉ như thế này thì cũng thôi đi, nhưng tỷ phu cùng tỷ tỷ tình thâm trong hậu viện chưa từng có thêm một người thê thiếp nào, tỷ tỷ lại sinh được 2 người con trai, vợ chồng hài hòa, quyến luyến tình thâm.



Nhưng mà bản thân mình đến giờ vẫn còn chưa có con nối dõi, cưới sau mấy năm vẫn không có được con, sau cùng chạy chữa mãi mới hoài thai thìlại sinh hạ được 1 nữ nhi, lúc này tính tình của trượng phu cũng đã thay đổi, bắt đầu nạp thê thiếp, tiểu thiếp nhập môn 2 tháng liền bụng lớn như cái trống, không những thế lại là thai nam thật sự làm người ta tức điên. Sau đó hao hết tâm tư thiên tân vạn khổ lại hoài thai, nhưng cũng lại là nữ nhi, chính là người vừa lên tiếng, Vương Nhược San, đến bây giờ bà cũng đã chết tâm, chỉ đau lòng về sau gia sản của gia đình lại đều về hết mẹ con của tiểu thiếp.



Tỷ muội dù cho tình cảm có tốt đến đâu cũng sẽ có chút háo thắng, trong đó dung mạo của bản thân lại xuất chúng hơn tỷ tỷ một bậc. Nhưng mà đến việc sinh con nối dòng lại không bằng tỷ tỷ.



Đều giống nhau từng là những thiếu nữ như hoa như ngọc, nhưng giờ đây chính mình đã biến thành một đóa hoa héo tàn, bên trong mất mát khônggì có thể nói. Sau lại nghe nói tỷ tỷ cũng không phải mọi chuyện đều thuận, chỉ nghe nói đủ loại tin đồn không hay về đại công tử Ngọc nhi, làm cho lòng bà ta tìm lại được chút thăng bằng, loại con ngỗ nghịch cả gan làm loạn như hắn kiếp trước phải thất đức lắm mới sinh ra được đứa con ngỗ nghịch như vậy.




Lúc này xe ngựa vào tới cổng trạch viện, chỉ nghe thấy trong xe ngựa có tiếng ầm ầm răng rắc bên trong, tức thì các thị vệ lập tức xuất đao, tưởng là có thích khách tập kích. Nhìn kĩ lại, đỉnh xe ngựa đã bị người bên trong tung chưởng đánh nứt một đường, đưa mắt nhìn nhau không biết có nên thỉnh nhị vị đại nhân xuống xe hay không…



Khuôn mặt tuấn tú của lạnh như băng, mắt phượng uy nghiêm đang trừng mắt nhìn Niếp Thanh Lân vẫn đang thản nhiên ngồi chỗ cũ, khuôn mặt nhỏvẫn giữ vẻ bình thản, làn da trắng trơn mịn, mắt to linh động, lại luyến tiếc không nỡ động… Nếu như có thể... Trong trận cung biến lúc trước nên mộtchưởng đánh chết con nhóc ngang ngạnh này... thì bây giờ đâu phiền não như thế này...



một màn trong xe làm cho người ta hít thở không thông, trầm mặc một lúc Thái phó rốt cục nói: “Quay đầu ngựa lại, trở về biệt quán!”



Bởi vì biết đại ca muốn tới, sáng sớm Vệ Vân Chí đã phái tiểu nhị của cửa tiệm đi khoái mã tới trạch viện báo tin cho phụ mẫu mình.



Vệ lão gia tuy nhắc tới trưởng tử ngỗ nghịch này là tức giận tới mức vểnh hết râu lên. Nhưng một thời gian dài không gặp, tuy ngoài miệng nói cứng, nhưng trong lòng cũng là nhớ thương con.



“Hừ, còn biết đường trở về, ai muốn gặp nó chứ?” Miệng nói như vậy, nhưng vẫn mở tủ quần áo, xoay tới xoay lui lựa chọn, đợi đổi xong, thì đi ra ngồi chính giữa đại sảnh, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, đợi con vào bái kiến.



Nhưng đợi hồi lâu, vẫn không thấy người đâu, chỉ nhìn thấy vị quản gia cũ của gia đình chạy hồng hộc vào báo: “Lão gia… Đại thiếu gia, ngài ấy… xe ngựa cũng không xuống, liền quay đầu ngựa đi rồi.”



Vệ lão gia vừa nghe, liền giận dữ cầm cốc trà ném thẳng, “Bốp” một tiếng chén bị đập nát vang lên!



“Tên nghịch tử bất hiếu! Nó tưởng nó là Đại Vũ tiên thánh phải không? Giờ ngay cả nhà cũng không thèm về có đúng không? Nếu nó không muốn về thì đừng bao giờ về nữa! Vệ gia ta xem như chưa từng có đứa con như nó.” Vệ phu nhân cũng bất đắc dĩ, cảm thấy mình có lỗi với lão gia, không nghĩ mình lại sinh ra tên hỗn thế ma vương ngang ngược như thế này, nên dịu dàng vuốt lưng an ủi ông.



Qua một nén nhang sau, liền nghe được quản gia kia lại mang vẻ mặt vui mừng vội vàng chạy vào bẩm báo: “Lão gia, đại thiếu gia đã cưỡi ngựa trở về.”