Giai Nhân Và Luật Sư
Chương 362 : Du du đáng yêu
Ngày đăng: 21:16 20/05/20
Thẩm Thất Thất nắm bàn tay nhỏ nhắn của Du Du, không biết vì sao từ lần đầu tiên nhìn thấy Du Du cô đã yêu thích vị tiểu gia hỏa đáng yêu này, Du Du nghe lời đi theo phía sau cô giống như một cái đuôi nhỏ đáng yêu.
"Du Du muốn ăn gì, chị mời em ăn!”
Ngồi cùng Du Du ở trước bàn ăn, Thẩm Thất Thất cười hỏi.
Du Du nháy mắt suy nghĩ hồi lâu sau đó rụt rè hỏi: “Du Du có thể ăn bánh ga tô không?”
Vì trái tim có vấn đề, bác sĩ không cho Du Du ăn đồ ngọt sợ sẽ tăng thêm áp lực cho trái tim, lời dặn của bác sĩ được Đan Diễn Vy kiên quyết thực hiện, nhưng dù sao Du Du vẫn còn là một đứa trẻ, đối với đồ ngọt không có khả năng kháng cự.
Thẩm Thất Thất cũng không biết trái tim của Du Du không được tốt, búng tay một cái, cười tủm tỉm nói: "Được, vậy chị sẽ mời em ăn bánh ga tô.”
Du Du mặt mày hớn hở vỗ tay, trong lòng đang suy nghĩ xem có phải đến bữa tối cũng để cho cha mẹ đi ra ngoài ăn cơm sau đó lại lén lút chạy đến đây, nhưng không biết còn có thể gặp lại chị gái xinh đẹp này hay không.
Thẩm Thất Thất chắc chắn không thể đoán được suy nghĩ của Du Du, là một cô gái đối với đồ ngọt cũng không có sức kháng cự, cô nhanh chóng gọi món bánh ngọt, ngẩng đầu nhìn Du Du, thấy tiểu gia hỏa nhảy cẫng lên hoan hô, cô cảm thấy Du Du vô cùng đáng yêu.
Du Du cảm nhận được được ánh mắt của Thẩm Thất Thất, bé hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Chị đừng nhìn Du Du như vậy, Du Du xấu hổ, Du Du vẫn chưa lớn đâu!”
Thẩm Thất Thất lại một lần nữa ngẩn ngơ, thật không hiểu nổi suy nghĩ của tiểu gia hỏa này sao đã thành thục như vậy, hứng thú đối với Du Du lại tăng lên không ít.
Từ bộ dạng này của bé, Thẩm Thất Thất kết luận gia thế của gia đình Du Du cũng không tệ, có vẻ được dạy dỗ rất tốt, cô im lặng nhìn Du Du ăn hết một miếng bánh ngọt, hỏi: "Du Du, có thể cho chị biết một chút về gia đình em không?”
Du Du lập tức cảnh giác, cũng không trả lời Thẩm Thất Thất, dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn cô.
Thẩm Thất Thất nhún vai, tiểu gia hỏa này có tính cảnh giác thật cao, nở nụ cười, nói: “Chị rất thích Du Du nên muốn hiểu hơn về em một chút, sao em lại nhìn chị như vậy?”
Du Du chớp chớp đôi mắt đen nhánh, nói: “Mẹ đã dặn Du Du không nên nói chuyện trong nhà với người lạ, cho nên Du Du không thể nói cho chị biết.”
Thẩm Thất Thất cũng cảm thấy mình đường đột, làm gì có chuyện vừa gặp mặt đã hỏi chuyện gia đình nhà người ta, cũng không phải đang đi hẹn hò.
Nói đến hẹn hò, khuôn mặt Thẩm Thất Thất đỏ lên, Du Du vẫn còn là đứa trẻ, suy nghĩ này của cô cũng quá phi thực tế, có điều cô thật sự có hứng thú với Du Du, không ngờ có thể quen một người bạn đáng yêu như vậy.
Thẩm Thất Thất không thích động não, nhưng từ lúc nói chuyện với Du Du, cô có thể giảm giác được tiểu gia hỏa này quá nhàm chán nên mới thừa dịp ba mẹ không ở đây để lén lút chạy ra ngoài, cho nên đợi khi bé ăn xong bánh ngọt vẫn phải cẩn thận đứa bé trở về.
Chờ sau khi Du Du ăn xong, Thẩm Thất Thất cười kéo tay Du Du, nói: "Được rồi, đã ăn bánh ngọt xong, để chị đưa Du Du trở về, ba mẹ em cũng sắp quay lại nếu không thấy em bọn họ sẽ rất lo lắng.”
Du Du hừ một tiếng, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Ba mẹ đang cãi nhau, Du Du không thích thấy bọn họ như vậy, nếu như không thấy Du Du bọn họ sẽ không cãi nhau nữa, sẽ cùng nhau đi tìm Du Du.”