Giám Định Một Loài Thực Vật Mới / Tự Đái Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 2 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


Mục Mục vừa định lên lầu, nơi lùm cây bỗng nhiên có một con mèo Siam xông ra, nhìn thấy anh thì cũng chẳng chạy đi, bất quá lui tới, thế rồi đặt mông trên đất, chẳng sợ trời đất mà liếm chân.



Lăng Miêu kỳ thực cũng không rõ phương pháp này có cần tới hay không, ngộ nhỡ Mục Mục chán ghét mèo, hoặc là sợ mèo, vậy y chủ động đi tới cửa lại bị ruồng bỏ, chẳng phải là rất mất mặt sao?



Do vậy nên Lăng Miêu vẫn như cũ ngồi yên một chỗ, đợi xem Mục Mục sẽ xử trí ra sao.



Anh đầu tiên nhìn ngó xung quanh, thấy không có người mới đi tới bên cạnh mèo Siam mà ngồi xổm xuống, vươn tay xoa đầu nó.



Mèo Siam chẳng sợ gì, ngẩng đầu lên chớp chớp mắt, trong đó ẩn chứa vài phần thích thú.



“Ngươi đi lạc sao? Chủ nhân của ngươi đâu? Hay người lén chạy tới đây?”



Mục Mục hỏi liên tiếp ba câu, Lăng Miêu thì yên lòng yên dạ mà hưởng thụ cái vuốt ve của anh, trong lòng lại như buồn nôn, anh đã từng gặp qua một con mèo cao quý như thế này mà là mèo chạy lạc chưa?



Mục Mục thấy nó rất thân thiện với con người, hiển nhiên là mèo nhà, hơn nữa cơ thể lại đặc biệt sạch sẽ, chắc hẳn mới chạy tới đây không lâu.



Anh kẹp mèo Siam vào cánh tay rồi giơ nó lên, nhằm có thể quan sát rõ ràng hơn.



Lăng Miêu không vui, y ghét nhất bị con người làm như vậy, ngực khó chịu, bụng cũng không hề thoải mái, nếu bóp ở chỗ đó sẽ rất đau.



— Lũ người ngu xuẩn! Nâng nâng cái mông! Anh không thấy giờ tôi bị kéo dài ra, khó chịu lắm sao!?



Mục Mục lúc này nhìn nó mặt đối mặt, đây là một con mèo Siam rất đẹp, trên mình có những sọc nâu hài hòa, tứ chi cùng đuôi thì mang sắc nâu đậm, cứ giống như một con mèo con nghịch ngợm lỡ chân nhảy vào một bãi than đá vậy, vài cái mong chân đều bẩn hết rồi.



Bất quá từ trung tâm khuôn mặt nó lan ra lại là một mảng đen, anh thấy vậy liền bật cười.



“Ha ha ha, ngươi đem mặt mình vùi vào trong đống than sao?”



Lăng Miêu tức giận quạt Mục Mục một cái, thế nhưng từ phía anh nhìn qua, chỉ là một con mèo với bàn chân là cục thịt mềm mềm đang khua khua trước mặt mình mà thôi.



“Vào nhà ta chơi không?” Anh hỏi, “Ta mời ngươi uống sữa tươi.”



Uống uống uống! Lăng Miêu trong lòng nói, nếu có cá tràng thì càng tốt.




Lăng Miêu nhảy lên đùi Mục Mục, nhìn anh kết nói camera với máy tính, rồi những tấm ảnh khi nãy chụp y liền dần dần hiện ra.



Trong tích tắc khuôn mặt Lăng Miêu đã tràn đầy màn hình, bất luận có nhìn kỹ tới đâu, Lăng Miêu vẫn thấy gương mặt của bản thân quá hoàn mỹ.



Mục Mục thấy mèo Siam đang nhìn vô cùng chăm chú, không thua gì khi nhìn cá mập, liền không khỏi bật cười.



“Ngươi cũng thấy cậu ấy đẹp sao?”



Lăng Miêu đem câu này đi nghiên cứu khá kỹ, đặc biệt phương diện của từ “cũng”.



Bất quá cũng chẳng có gì kỳ, thực ra y vốn xinh đẹp như vậy, làm người chẳng nhẽ không nên nói thật sao?



Mục Mục rất hưởng thụ việc photoshop cho ảnh của Lăng Miêu, bởi vì chúng vốn đã hoàn hảo, chỉ cần tân trang qua một chút là có thể dùng.



Anh thích ảnh chụp ban đầu, chứ đặc biệt không thích ảnh đã thông qua quá nhiều xử lý. Vậy nhưng công ty lại khiến Mục Mục dở khóc dở cười, bắt phải photoshop này kia, làm mặt mịn không tỳ vết, chỉnh eo, cơ thể sao cho ốm nhom, như vậy mới cho phép đăng ra ngoài.



Còn về phía công ty của Lăng Miêu mà nói, chắc hẳn họ rất tự tin, hoàn toàn không bàn tới chuyện đó, ngay cả lúc cho quá giang, việc chụp ảnh cũng chẳng lấy làm trọng sự.



Thực ra Lăng Miêu quả thực cũng nên tự tin như vậy, anh nhìn ảnh chụp, liền nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp ngạo kiều khi gặp trực tiếp kia, nhất là sau khi y tĩnh tâm, quả thực trở thành một người khác, dù đã chụp qua rất nhiều bộ ảnh, nhưng y là người mẫu đầu tiên khiến tim anh đập nhanh tới vậy.



Song cách đối phương nhìn chằm chằm vào ánh mắt mình, thực ra lại không đơn thuần như vậy, chắc chắn có phảng phất vài phần dục vọng ẩn ý.



Nghĩ tới đây Mục Mục không khỏi cười tự giễu, chẳng qua chỉ là quan hệ công việc giữa nhiếp ảnh gia và người mẫu, chỉ sợ là anh đa tình rồi.



Lăng Miêu lúc này đương nhiên không biết Mục Mục đang nghĩ gì, quá trình hậu kỳ quá khô khan, y chỉ nhìn khoảng chục phút đồng hồ đã cảm thấy buồn chán. Sau một triền hưng phấn là ủ rũ mệt mỏi, y ngáp một cái, nằm trên đùi Mục Mục, thưởng hương vị nhàn nhạt thơm tho mà tiến vào mộng đẹp.



Mục Mục xử lý xong đống ảnh, liền chẳng thấy mèo Siam có chút động tĩnh gì. Cúi đầu nhìn, tiểu miêu kia sớm đà ngủ say, thân thể bé nhỏ hô hấp đều đều.



Sống một mình đã lâu, đột nhiên có một sinh vật mới tới ở cùng, căn hộ cũng trở nên ấm áp, công việc hậu kỳ cũng không buồn tẻ như trước.



Anh rất vui, khóe miệng bất giác cong lên, Mục Mục cố ý làm việc nhẹ nhàng hơn, chỉ sợ sẽ quay rầy mộng đẹp của mèo nhỏ.