Giám Định Một Loài Thực Vật Mới / Tự Đái Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 12 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


Mục Mục lại một lần nữa dừng việc chụp hình.



“Tư thế của người mẫu có thể thay đổi một chút được không?”



Lăng Miêu tức giận hỏi: “Thay đổi thế nào?”



“Cậu có phiền nếu tôi làm mẫu không?”



“Tùy.”



Mục Mục nhanh nhẹn đưa camera cho trợ lý, thế rồi chính bản thân mình đi tới bên cạnh y, khéo léo nhấn bả vai Lăng Miêu xuống, khẽ đặt tay lên eo y, ý ra hiệu cho Lăng Miêu đẩy eo nghiêng về phía trước, nhưng đầu cùng thân vẫn phải giữ nguyên.



Động tác này khó tránh khỏi việc cơ thể họ sáp vào nhau, Lăng Miêu bỗng ngửi thấy trên người Mục Mục có một mùi hương đặc biệt nào đó, rõ ràng không hiểu phải diễn tả ra sao, vậy nhưng điều này lại khiến y vô cùng khoan khoái.



“Cậu dùng loại nước hoa nào vậy?” Lăng Miêu bỗng rời tay ra sau đặt lên tay anh.



Mục Mục bị hành động của y làm sửng sốt: “Tôi không có thói quen sử dụng nước hoa.”



Lăng Miêu không tin, thứ khiến y tự hào nhất về bản thân, chắc hẳn phải là khứu giác của mình: “Tôi rõ rành rành ngửi được trên người cậu có mùi thơm.”



Mục Mục dở khóc dở cười: “Mỗi người đều có một mùi hương riêng biệt, cũng có thể là do môi trường xung quanh lưu lại. Nhà tôi trồng không ít hoa, tôi đoán thứ cậu ngửi thấy có thể là mùi hoa?”



“Vậy hả…”



Lăng Miêu thất vọng buông thõng tay xuống, song mùi hương nọ quả thực vẫn quá hấp dẫn, y nhịn không được mà hít một hơi thật sâu, cảm giác mềm mại bỗng tỏa ra từ đầu ngón tay, lục phủ ngũ tạng tựa như được ngâm đường, hình hài của tiểu miêu đột nhiên xuất hiện, đảo lộn và loáng choáng.



Mục Mục mơ hồ phát giác ra có điểm không lành, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”



“Tôi không sao…” Lăng Miêu từng chữ gằn xuống dưới cổ họng, thực sự lúc này chẳng còn một từ ngữ nào có thể diễn tả được hoàn cảnh nan giải của y. Trước mặt mọi người, nơi hạ thể của Lăng Miêu bắt đầu có dấu hiệu chộn rộn, cũng tại hôm nay stylist cứ khăng khăng để y mặc quần bó, nếu lại tiếp tục bị kích thích thêm một chút nữa thôi, chỉ sợ Lăng Miêu sẽ chẳng thể vì đại sự mà kiềm chế được.



“Không có gì.” Y cắn rắng nói.



Mục Mục cũng chẳng hỏi tới nữa: “Vậy cứ dựa theo dáng đứng tôi sửa, chúng ta tiếp tục nhé.”



“Tôi có thể chuẩn bị trước một chút không?”



“Đương nhiên rồi.”



Mục Mục cầm lấy camera, xoay người ngắm nhìn Lăng Miêu đang nhắm mắt dưỡng thần, anh kiên trì chờ đợi, cũng không hề thúc giục y.



Một lát sau, Lăng Miêu mở miệng: “Được rồi.”




“Hừm!” Lăng Miêu ở phía sau ho khan.



“… Nấu cơm và nhiều nhiều thứ khác nữa.”



Lăng Miêu liếc mắt.



“Nguyên nhân là như vậy hả,” Mục Mục cười nói, “Không ngờ chúng ta lại là hàng xóm, trước đây tại sao chưa từng thấy qua nhỉ?”



“Chúng tôi vừa mới chuyển tới, công ty cấp cho, trước kia thì ở Bắc Giao.”



Mục Mục gật đầu: “Thật khéo! Lúc rảnh thì qua nhà tôi ngồi chơi một chút.”



“Được!” Kha Nhạc thêm, “Nhà Mục lão sư có kho chứa thóc sao?”



“Không hề, nhà cậu trữ thóc à?”



“A, không phải, chỉ hỏi một chút, bởi vì Miêu Nhi rất sợ chuột, chẳng may lại gặp phải thì quả là điều không hay.”



Miệng hắn thì nói vậy, nhưng trong lòng lại phì cười, một con mèo thành tinh như Lăng Miêu, ai đời lại sợ chuột chứ?



Kha Nhạc đưa Mục Mục xuống dưới lầu: “Tôi cùng Miêu Nhi ở nhà số 8.”



“Lúc rảnh sẽ liên hệ!”



“Không thành vấn đề!”



Kha Nhạc đạp phanh, vòng vòng vài đường quẹo vào bãi đỗ.



“Đã tới nới, có muốn mua gì không?”



“Pho-mát cá tràng.” Lăng Miêu không chút nghĩ ngợi nói.



“Cậu ở đây đợi tôi một chút nha!”



Kha Nhạc dừng xe, liền bước nhanh vào siêu thị mini dưới lầu, mua cá tràng rồi còn có sữa tươi, khi đi ra lại chẳng thấy Miêu Nhi đâu.



“Lên lầu rồi à, Miêu Nhi?”



Trước cửa không một bóng người, bất kể là Lăng Nhân hay Lăng Miêu, đều mất hút.