Giám Định Một Loài Thực Vật Mới / Tự Đái Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 41 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


Tổng biên tập Minus khi nghe xong báo cáo của ký giả liền phê bình cho một trận, chuyện này nào có thể ngay trước mặt mà cự tuyệt, chí ít cũng phải đồng thuận trước, thế rồi lấy lý do không thỏa thuận được với nhiếp ảnh gia mà từ chối, thanh niên chưa có nhiều kinh nghiệm quả nhiên không đáng tin cậy.



Ký giả lại vừa có thêm kinh nghiệm mới, thế nhưng dường như đã đắc tội với Lăng Miêu, vì thế thấp thỏm hỏi: “Bên Miêu lão sư phải xử trí sao bây giờ?”



“Không việc gì, tôi cùng Mục Mục đã thân quen từ lâu, tôi đi tìm cậu ấy nói chuyện.” Tổng biên tập cũng cảm thấy kỳ quái, “Nhưng mà Lăng Miêu sao lại có thể chỉ định nhiếp ảnh gia, tôi nhớ kỹ cậu ta trong nghề nghe đồn rất cao ngạo, ai cũng nhìn chẳng hơn, tại sao đối với Mục Mục lại có phần đối xử đặc biệt? Điều này có chút mờ ám nha.”



“A, có khi nào chỉ đơn thuần là yêu thích phong cách của Mục lão sư?”



“Thôi bỏ đi, chuyện này cậu đừng bận tâm, Mục Mục dễ tính chắc sẽ bằng lòng thôi.”



Mục Mục vừa về tới nhà liền kinh ngạc mà vui mừng, ngồi trước cửa nhà mình liếm lông, còn ai khác ngoài mèo Siam?



Sống độc thân nhiều năm, lại bởi vì nguyên nhân công việc phải di chuyển khắp nơi, về đến nhà, thấy có một sinh mệnh đang chú tâm đợi chờ, Mục Mục trong lòng nhất thời ấm lại.



Anh cẩn thận ôm lấy mèo con: “Sao ngươi lại tới đây, không về nhà? Chủ nhân của ngươi không lo lắng cho ngươi sao?”



Lăng Miêu nghĩ: Tôi không có chủ nhân, tôi chỉ có người làm. Người làm của tôi lúc này mà phát hiện tôi lại mất tích, không khéo sẽ nổi cơn tam bành không chừng.



Dù có thế nào, Mục Mục cũng thực cao hứng khi mèo Siam trở lại tìm anh, tổng biên tập đúng lúc đó lại gọi điện.



“Xin chào, anh khỏe chứ?”



“…” Tổng biên tập dừng lại một chút, “Cậu có chuyện gì vui sao?”



“Ừ?” Mục Mục không ý thức được thanh âm của mình lại hàm chứa vẻ sung sướng, “Tại sao anh lại hỏi thế?”



“Nghe qua giọng của cậu thì có vẻ tâm tình không tệ.”



“Ừ… Đúng là có vui.” Mục Mục kẹp điện thoại sát bên tai, tay kia móc chìa khóa ra mở cửa, “Mà có chuyện gì thế?”



“Tối nay có rảnh không? Mời cậu đi ăn.”



“Cái này…” Mục Mục do dự cúi đầu nhìn mèo Siam trong lòng.



“Có chuyện công việc muốn bàn bạc với cậu một chút.”



Mèo Siam liếm chân rồi chạm lên trước ngực Mục Mục, vùi đầu vào áo ngửi ngửi vị đạo thú vị của anh, lông mềm khiến Mục Mục thật là nhộn nhạo.



“Vậy cũng tốt, mà tôi có thể mang theo một người bạn được không?”



“Không thành vấn đề, tôi đã đặt phòng ở Thục Vị.”



Tổng biên tập nhắn lại số căn phòng, Mục Mục nhớ kỹ, sau đó cúp điện thoại, quay đầu nhìn mèo Siam.



“Đi, ta dẫn ngươi đi ăn cơm.”



Mục Mục đặt mèo Siam lên vai trái, bờ vai của anh rộng rãi khiến Lăng Miêu nằm thoải mái vô cùng.



Đàn ông cao to lại mang theo một thú cưng dễ thương khả ái, sự tương phản to lớn này thực sự hấp dẫn rất nhiều người, đặc biệt là ánh mắt từ các cô gái, không ít nữ sinh khi đi qua anh đều phải ngoái đầu lại nhìn, hưng phấn cực độ.




“Bản thân cậu ta đương nhiên không có ý kiến, cậu ấy còn hỏi qua cậu có làm không ấy chứ.” Tổng biên tập che giấu phân nửa.



Có thể có khả năng này nhưng Mục Mục không tin cho lắm: “Thật chứ? Không thể nào.”



“Lừa cậu tôi là mèo.”



Lăng Miêu kinh hãi, lại có người dám tự nhận mình là mèo.



“Tôi không vấn đề, tạm thế cứ thế đi đã, lát nữa anh hỏi lại ý kiến của cậu ta.”



Lăng Miêu lúc này mới có chút hài lòng, đến khi anh hỏi ý kiến tôi, tôi liền nói sẽ suy nghĩ một chút, hừ.



“Người bên kia khẳng định không có vấn đề,” Tổng giám đốc thay Lăng Miêu làm chủ, “Tôi nghĩ con mèo này cũng rất ổn, có muốn biến nó thành người mẫu luôn không?”



Lăng Miêu sửng sốt: Nói tôi sao?



Mục Mục cũng hỏi: “Anh nói con Siam này?”



“Đúng rồi, tôi nghĩ nó cùng Lăng Miêu thần thái rất hợp nhau nha.”



Y sợ điếng người, việc xuất hiện dưới thân ảnh của mèo và người cùng một lúc là điều không thể, việc này trăm vạn lần cũng không thể xảy ra.



“Nó tính tình có phần cao ngạo, tôi sợ sẽ không vừa lòng phối hợp.”



“Cậu nói cũng đúng.” Tổng biên tập có chút tiếc nuối.”Huống hồ đây không phải mèo của tôi, nếu như tìm được chủ nhân, bất cứ lúc nào cũng là mèo của nguyên chủ.” Anh đưa tay tới bên mép mèo Siam, nó ngoan ngoãn liếm hai cái.



“Thôi được rồi, chúng ta sẽ tìm một con khác phù hợp với cậu ấy hơn.



Món rau được dọn lên, tổng biên tập liền mời anh dùng bữa.



“Ăn cơm trước, cái khác bàn sau.”



Mục Mục rất cẩn thận lấy thịt cá ra cho mèo Siam ăn, tổng biên tập thấy vậy liền ghen tị vô cùng.



“Tôi xem cậu đối với nó ôn nhu dịu dàng giống như với tình nhân vậy, nếu như không tìm được chủ nhân của nó, tôi nghĩ cậu nuôi nó luôn đi.”



“Nó là loại mèo như vậy sao lại không có chủ nhân? Chẳng qua tôi chỉ nuôi qua mấy ngày thôi.”



“Mèo tốt, chủ nhân quả nhiên có chút lơ là.”



Mục Mục vừa lấy cá vừa nói: “Thật sự thì, đúng là tôi cũng rất muốn giữ nó lại. Khi trước mới nuôi có hai ngày, liền có chút luyến tiếc, nếu một ngày kia không thấy nó nữa, tôi nhất định sẽ rất buồn.”



Tổng biên tập nghiêm túc đề nghị: “Tôi thấy cậu độc thân lâu quá rồi, cần tìm bạn đi thôi.”



Mục Mục thấy buồn cười: “Tôi đây cũng từng muốn, vậy nhưng nói thực, nếu tìm bạn thì nuôi con mèo này,” anh đặt thịt cá trước mặt mèo Siam, ánh mắt ôn nhu chiếu lên nó, “Vậy cũng rất tốt.”



Mèo Siam quên mất ăn cá, đôi mắt màu lam tròn vo nhìn lại anh, ừm, dường như nó nghe, hiểu từng lời của Mục Mục.