Gián Đập Không Chết

Chương 20 :

Ngày đăng: 20:31 19/04/20


Trương Lãng cùng Đại Địa cuối cùng cũng xuất viện.



Thật vất vả mới nhận rõ được tình cảm của mình, bắt đầu chuẩn bị phấn đấu, bởi vì vinh quang mà bị thương nghỉ ở nhà nên Trương Lãng hiện tại có ba chuyện khiến hắn cực kỳ khó chịu trong lòng!



Chuyện thứ nhất chính là —- làm cơm sao lại khó học như thế?! (Trương Lãng rống lên!)



Chuyện thứ hai chính là —- lão tử vì sao mỗi ngày đều phải nhìn tên mặt trắng chết tiệt kia!! (Trương Lãng cầm dao lớn lên chặt một nhát thật mạnh khiến đầu cá rớt ra!)



Chuyện thứ ba cũng là chuyện khiến cho hắn khó chịu nhất —- cô gái chết tiệt kia vì sao vẫn còn quấn lấy Đại Địa nha!!! (Trương Lãng cầm một miếng đậu hủ bóp đến nát nhừ!)



“A, đậu hủ…….”



Hác Hảo đứng bên cạnh nhìn hai miếng đậu hủ kia chưa kịp làm gì đã biến thành bã đậu mà lộ ra vẻ mặt tiếc hận. Mấy ngày nay nếu không phải trong đầu anh luôn chuẩn bị lượng thực đơn gấp đôi so với đầu bếp bình thường, hiểu được cách tận dụng [đồ bỏ đi], thùng rác nhà Đại Địa đại khái là sẽ có thêm một đống đồ ăn nấu hỏng với số lượng lớn đến khó hiểu đi.



“Xảy ra chuyện gì vậy? Tên nhóc kia lại phát bệnh sao?”



Triệu Hiểu Vĩ ngồi ở trên ghế sofa ngoài phòng khách bắt chéo chân đọc hết báo chính trị lại cầm báo giải trí lên không thèm ngẩng đầu lên hỏi han.



“Cái gì kêu là lão tử phát bệnh! Cậu con mẹ nó mới có bệnh! Cậu không đi quản lý quán của mình đi mỗi ngày ngâm người ở đây làm cái gì?! Cậu có tin hay không lão tử sẽ băm cậu ra giã rồi nghiền nát, sau đó viên lại nấu thành canh không! Hử?!”



Trương Lãng quắc mắt giống như tên côn đồ ở đầu đường giơ giơ dao thái lên.



Kéo hộp khăn giấy qua lấy một tờ, hỉ mũi rồi tiếp tục đọc báo.



……………,…………..,……………



“Triệu Hiểu Vĩ! Cậu con mẹ nó dám không nhìn lão tử!



Trương Lãng đá thùng rác một cái bắt đầu nổi bão!



“Vừa rồi………, Đại Địa gọi điện thoại về nói, buổi tối hôm nay sẽ không về ăn cơm. Bảo chúng ta ăn trước.”



Triệu Hiểu Vĩ giật giật tờ báo lơ đãng nói.



“Vậy cậu có thể đi về nhà đi! Dù sao Đại Địa cũng không về rồi.”



Trương Lãng phản ứng theo bản năng nói.



“A, biết rồi. A Hảo, kết thúc công việc đi, chúng ta về nhà.”



Buông tờ báo trong tay ra, Hiểu Vĩ nói với Hác Hảo.




“Bằng hữu! Tại hạ nguyện làm người mở đường tiên phong quét dọn hết tất cả các chướng ngại cho cậu!”



Triệu Hiểu Vĩ chắp tay bắt chước đại hiệp ngày xưa nói.



Nghe lời tuyên thệ của Trương Lãng, Hác Hảo không hiểu sao lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nguyên nhân có thể là bởi vì Đại Địa và [địa cầu] khá trùng hợp đi. Cậu ta cũng giải thích cho mình như vậy mà.



,: chỗ này giải thích một tí, tên của Đại Địa là [大地, ], phiên âm là [dàdì], giống với từ địa cầu [大地, ], phiên âm cũng là [dàdì]. Bạn gián nhà mình chơi chữ để qua mắt A Hảo thật thà đó mà buồn cười chết mất =))



‘Cạch’, cửa chính bị mở ra.



“A, các cậu đều có ở đây sao. Sao rồi? Cơm chiều đã chuẩn bị xong chưa? A Lãng, hôm nay tôi dẫn theo một vị khách cùng về đây.”



Người đến —- Đại Địa vui vẻ nói chuyện.



Đây là có chuyện gì vậy? —- Trương Lãng dùng ánh mắt hỏi Triệu Hiểu Vĩ.



“Tôi gạt cậu đó. Đại Địa nói tối nay cậu ấy sẽ về ăn cơm, nhưng có mang theo một vị khách.”



Triệu Hiểu Vĩ làm bộ như không phát hiện ánh mắt có thể giết người của Trương Lãng, thờ ơ nói.



“Cậu không phải là nói muốn giúp tôi sao?!”



Trương Lãng nhịn không được lớn tiếng chất vấn.



“Lúc đó tôi nhìn cậu vẫn còn đang không vừa mắt……..”



Hiểu Vĩ chớp chớp mắt giả bộ quyến rũ nhìn Đại Địa, sắc mặt lập tức nghiêm lại.



“Đương nhiên, từ giờ trở đi, tôi sẽ đứng về phía cậu!”



“Các cậu đang nói chuyện gì vậy? Nói đến náo nhiệt như thế? Hác Hảo, phiền anh rồi, đây là rượu vang.”



Đại Địa đưa túi plastic cầm trong tay đưa cho Hác Hảo đi ra đón. Xoay người nói với người đang đứng ở ngoài cửa:



“Đi vào đi, đừng ngượng ngùng. Ha ha, đây là nhà của hai người đàn ông, hơi bừa bộn một chút, em đừng để ý nhé.”



Người ngoài cửa đi vào.



Mắt của Trương Lãng đều nheo thành bốn mươi lăm độ rồi.