Gián Đập Không Chết

Chương 21 :

Ngày đăng: 20:31 19/04/20


“Cô tới làm cái gì?!”



Trương Lãng không có chút đạo tiếp khách nào.



Lý Thục Vân sửng sốt, đem ánh mắt cầu cứu chuyển về phía Đại Địa.



“A Lãng! Đây là Lý Thục Vân, tôi đã nói qua với cậu rất nhiều lần. Lần trước hai người đã gặp nhau rồi, nhưng mà lần đó cũng không thể tính là gặp mặt chính thức. Vừa lúc Thục Vân cũng muốn gặp cậu —- người ở chung với tôi, cho nên thừa dịp hôm nay cô ấy rảnh rỗi liền đưa cô ấy đến đây. Thục Vân, anh giới thiệu với em một chút, người này là bạn tốt cũng là người ở chung với anh Trương Lãng, Trương trong ‘cung trường’, Lãng trong ‘khai lãng’ (sáng sủa). Bên kia là bạn tốt Triệu Hiểu Vĩ cùng Hác Hảo của anh. Em cứ gọi tên bọn họ là được, tin rằng hai người họ sẽ không để ý đâu.”



Thấy Trương Lãng không có phản ứng, đành phải giới thiệu hắn cho Lý Thục Vân trước.



Triệu Hiểu Vĩ cùng Hác Hảo gật đầu chào Lý Thục Vân. Lý Thục Vân mỉm cười đáp lại. Tiện thể đem toàn bộ trọng điểm nhắm tới trên người ở chung có quan hệ vô cùng mờ ám với Đại Địa kia.



“Xin chào, tôi là Lý Thục Vân. Là giáo viên dạy cùng trường với Đại Địa. Đồng thời, cũng là bạn gái của Đại Địa. Sau này xin hãy chiếu cố nhiều hơn.”



Lý Thục Vân nhấn mạnh thân phận là bạn gái của Đại Địa của bản thân mình, gương mặt mang theo mỉm cười vươn tay.



Dường như không phát hiện ra bàn tay kia, Trương Lãng châm chọc mà nói:



“Còn chiếu cố cái gì chứ! Cô là người Nhật Bản hay là xem phim quá nhiều vậy? Người Trung Quốc nói [xin chào] là được! Đúng rồi, tôi nhớ rõ cô dạy tiếng Anh đi? Vậy sao không nói [How do you do] chứ? Hay là quên mất rồi? Chậc, những thứ đơn giản như thế mà cô cũng quên được, vậy cô dạy học sinh thế nào đây? Thật sự là làm hại học sinh rồi!”



Lý Thục Vân ngượng ngùng thu tay lại, cảm thấy bối rối vạn phần. Cô vốn là muốn đến thị uy, không ngờ Trương Lãng lại không dễ chọc như thế, vừa đến liền thị uy với cô.



“A Lãng!”



Đại Địa cả giận nói.



“Ai nha nha, Trương Lãng nha, cậu không phải là thua rồi vẫn không chịu phục chứ? Hay là bị tôi đánh bị thương chỗ nào, tâm tình không tốt liền tùy tiện tìm người khác để trút?”



Triệu Hiểu Vĩ đột nhiên nói chen vào.



“Chuyện là như thế nào?”



Đại Địa khó hiểu.



“Ha ha, vừa rồi tôi thấy tên nhóc này không vừa mắt, ồn ào với cậu ta một trận, tiếp đến liền đánh nhau. Sau đó tên nhóc này bị tôi đánh bại, hơn nữa từ lúc nãy vẫn luôn ôm bụng, có thể là chạm đến miệng vết thương của cậu ta đi? Tôi nghĩ, đây hẳn là nguyên nhân khiến cho tâm tình cậu ta không tốt.”



Triệu Hiểu Vĩ nửa đùa nửa thật mà giải thích.
Vừa mới nâng ly đưa đến bên miệng, đã có người chặn lại.



“Đại Địa, buổi tối hôm nay cậu không thể uống nữa. Vết thương trên tay cậu còn chưa có lành, uống rượu nhiều không tốt cho miệng vết thương. Sẽ bị sưng phù đó.”



Người ngăn chén rượu lại là Trương Lãng.



“Nhưng………chính là……….”



Đại Địa vô cùng khó xử, thấy cô hoàn toàn không có ý muốn uống. Trong lòng không khỏi có chút oán trách, Thục Vân xảy ra chuyện gì vậy? A Lãng đã nhún nhường chịu nhận lỗi, sao cô lại không có chút phản ứng gì. Người ta nói phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, không phải là đến tận mức này chứ! Đại Địa càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi không hiểu nổi.



“Đến đến đến, không cần uống rượu nữa, mọi người dùng bữa thôi. Đây chính là hôm nay Trương Lãng vất vả từ trưa mới làm ra được, nói là muốn cho Đại Địa ăn bổ thân mình. Đến, mọi người ăn nhiều một chút. Nếm thử xem, tay nghề Trương Lãng như thế nào.”



Triệu Hiểu Vĩ nói một câu khuấy động bầu không khí, bảo mọi người bắt đầu nếm đồ ăn.



Động đũa gắp đồ ăn nếm thử, không cần phải nói, mọi người nhất là Lý Thục Vân gần như vô cùng giật mình nhìn Trương Lãng. Này ăn cũng quá ngon rồi! —- Đương nhiên! Đây chính là đồ ăn do đầu bếp đặc biệt Hác Hảo làm ra mà.



Không nghĩ đến một người đàn ông như Trương Lãng thế nhưng lại có thể làm ra đồ ăn ngon như thế này, nếu anh ta mở quán, những quán khác không phải là sẽ phá sản hết sao? Lý Thục Vân hoàn toàn choáng váng, cảm giác được địch thủ của mình rất mạnh, hơn nữa hai người bọn họ ngày đêm ở chung……..



Lý Thục Vân yên lặng……….., cô cần suy nghĩ cẩn thận một chút.



Một bữa cơm này, mặc dù có Triệu Hiểu Vĩ thỉnh thoảng lại trêu chọc vài câu tạo không khí vui vẻ, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được bầu không khí nặng nề, rất nhanh, bữa cơm chiều gần như đã kết thúc rồi.



Đúng vào lúc này, chuông cửa kêu vang.



“Là ai vậy?”



Đại Địa không khỏi cảm thấy kỳ quái.



“A, là tôi gọi món điểm tâm ngọt ăn sau bữa cơm đấy. Nghĩ rằng hôm nay có một cô gái xinh đẹp đến đây, không thể không có món điểm tâm ngọt tiếp đãi đi. Cho nên……….”



Triệu Hiểu Vĩ đi ra mở cửa, nhận lấy món điểm tâm ngọt từ trong tay cậu trai giao hàng. Thanh toán tiền, đuổi cậu ta đi, quay vào trong phòng.



“Mọi người ngồi ăn tiếp đi, tôi vào phòng bếp cắt món này ra, cắt xong rồi sẽ bưng ra cho mọi người.”



Hiểu Vĩ cầm món điểm tâm ngọt cười tủm tỉm đi vào phòng bếp.