Gian Khách
Chương 265 : Các chết của Phó Bộ trưởng Bộ quốc phòng
Ngày đăng: 01:14 19/04/20
Trong bầu trời của Liên Bang, không thể nào có bức màn đen nào mãi mãi không bị vạch trần, càng không thể có một kế hoạch nào hoàn mỹ đến độ không tìm thấy bất cứ đầu mối nào, không lưu lại một dấu vết nào. Một khi tấm màn đen bị vén mở, người phát khởi sẽ bị lộ, vậy thì chắc chắn sẽ phải đón nhận sự đả kích cay nghiệt khôn tả từ các thế lực khác. Cho nên trong thời gian dài gần mười Hiến Lịch, các cuộc tranh đấu chính trị trong Liên Bang, sớm đã từ bỏ các thủ đoạn hèn hạ không dám ngẩng mặt nhìn trời như ám sát, cũng không có thế lực nào dám cả gan che trời, đi thích sát Tổng Thống, thế lực các bên ít nhất ngoài mặt vẫn duy trì được hòa khí.
Cho nên vào ngày đầu tiên năm mới năm 67 Hiến Lịch 37, chuyện xảy ra ở Sân vận động Lâm Hải Châu cách xa Thủ đô, đã kinh động đến tất cả những nhân vật lớn biết nội tình ở Thủ đô. Chuyện này đã thoát khỏi quy tắc trò chơi, là một thủ đoạn không được tất cả các tầng lớp chấp nhận, tất cả các thế lực trong thời khắc này, đều mịt mờ bày tỏ thái độ ủng hộ với Thai Gia, chí ít cũng là giữ thái độ trung lập hoặc im lặng.
Công tác điều tra của Chính phủ Liên Bang, trong sáng hôm đó đã có bước tiến triển quan trọng. Tuy bảy sĩ quan của Quân Khu II đã tự sát, tạo ra một áp lực ở phương diện khác cho công việc của Cục Điều Tra Liên Bang, nhưng những nhân viên công tác ấy chẳng qua chỉ đổi một phương hướng khác, tiếp tục điều tra tiếp.
Thân phận của các phần tử vũ trang tấn công vào khu khách quý của Sân vận động đã được điều tra rõ, những phần tử vũ trang toàn bộ đã chết trong lần đó, đều là lính đặc chủng của Khu Cảnh bị Lâm Hải. Nhưng là ai đã phát lệnh trực tiếp xuất binh, ai lại có thể khiến những chiến sĩ trung thành với Liên Bang biến thành những công cụ ám sát đáng khinh bỉ, tạm thời vẫn chưa điều tra ra, nhưng các nhân viên tận tâm của Cục Điều Tra Liên Bang, đã đào được một đầu mối quý giá khác từ bức tường xi măng mới xây trong bãi đậu xe dưới lòng đất của Sân vận động.
Đại đội Công binh thuộc Bộ chỉ huy Bắc bán cầu Quân Khu I, trước đêm xảy ra chuyện, đã nhận được một nhiệm vụ, và người phát ra mệnh lệnh này, tuy đã rất tỉ mỉ xóa đi đoạn tín hiệu biểu lộ thân phận trong điện báo công văn, nhưng dấu ấn tin tức tầng hai chuyên dụng của hệ thống quân đội lại bị người ra mệnh lệnh đó bỏ qua.
Một Đặc công Cục Điều Tra Liên Bang, đã nhạy bén nắm được điểm này, trong tầng cốt lõi câu cú trong văn kiện mệnh lệnh này, đã tìm được những chữ cái đánh dấu thân phận.
Người Đặc công này trong Cục Điều Tra có một biệt danh, là Mao Cầu, bởi vì một năm bốn mùa, hắn đều thích mặc một chiếc áo len Hợp Thành.
Cục Điều Tra Liên Bang thông qua con dấu tin hai tầng này tiếp tục điều tra, đã đem tất cả các mũi điều tra nhắm vào một thư ký nam trong tòa nhà của Bộ Quốc Phòng.
Vụ ám sát lần này, chính là để ngăn chặn việc hoàn thành cái gọi là Hiệp định Hòa giải. Giết chết Thai Chi Nguyên, cái gia tộc lịch sử xa xưa đó sẽ tự nhiên rơi vào trạng thái suy thoái thậm chí là tan vỡ. Còn Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ mà họ ủng hộ, dưới thế cục như vậy, chắc chắn không cách nào được bầu chọn làm Tổng Thống, vậy thì đêm trước năm mới, bản hiệp định đạt thành trước giữa Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ và quân Phiến loạn… Có lẽ sẽ mãi mãi không có ngày trở thành hiện thực.
Vị Phó Bộ trưởng này sở dĩ lựa chọn Thai Chi Nguyên mà không phải là Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ bị ông khinh miệt gọi là luật sư, là vì đối với ông, giết chết Mạt Bố Nhĩ, thì Thai Gia, một gia tộc nhát gan mà luôn luôn chuẩn bị đầu hàng, vẫn có thể chọn được người hợp tác chính trị khác, trên cơ bản vẫn chưa thể giải quyết được vấn đề.
Ánh mắt của Phó Bộ trưởng nhìn vào cái tên mờ nhẹp trên văn kiện. Nếu như nói trong lòng ông lúc này có gì tiếc nuối, dĩ nhiên là vì kế hoạch ám sát mà những thuộc hạ trung thành của ông dày công chuẩn bị, vẫn chưa thể thành công. Người thừa kế của Thai Gia, lại vẫn có thể sống sót dưới đợt tấn công của con robot. Theo ghi chép điều tra sau chuyện này, nhân vật đã phát huy tác dụng trong thời khắc then chốt nhất, liên tiếp hai lần cứu tính mạng Thai Chi Nguyên, không còn nghi ngờ gì đó là chàng sinh viên trẻ tuổi đã chết… Hứa Nhạc.
Phó Bộ trưởng Dương uống cạn một hơi hết ly rượu mạnh, sau đó mở ngăn kéo ra, lấy một khẩu súng cổ đã theo hắn bao năm nay, thẫn thờ xoay họng súng, nhét vào trong miệng mình.
Ông dừng lại giây lát, thở dốc nặng nề khó nhọc, sau đó bóp cò súng.
Âm thanh nặng nề vang lên cả tầng.
Cánh cửa của Văn phòng Phó Bộ trưởng được đẩy mạnh ra, Cố vấn Sự vụ An toàn của Tổng Thống và Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng đẩy mấy Hiến Binh đang chặn trước mặt ra, chen lên phía đầu, họ nhìn thấy thi thể của Phó Bộ trưởng Dương trên ghế sô pha, nhìn vết máu loang đỏ trên vách tường trắng muốt, hồi lâu không nói lời nào.