Gian Khách

Chương 114 : Hành trình của một kiện vật chứng (1)

Ngày đăng: 01:13 19/04/20


- Sao ngươi biết ta đi đến đại học châu lập?



Hứa Nhạc cúi đầu hỏi. Lý Duy cũng không có chú ý tới tâm tình trầm trọng của người đồng bạn, vừa cười vừa nói:



- Ngươi vào cửa hàng sửa chữa, lúc này rất nhiều người đã biết, ta thấy chuyện này tuy không có gì phiền phức, nhưng dù sao cũng là đồ vật do ngươi khổ cực làm ra, cho nên cũng phải báo cho ngươi biết một tiếng.



Không có phiển phức gì? Thật vậy chăng? Trong lòng Hứa Nhạc tự hỏi một câu, nhưng cũng không tìm ra được đáp án. Cây gậy kích điện đó dùng một chút công nghệ chế tạo trong quân đội, nếu như cục cảnh sát thực sự muốn điều tra, liệu có thể tìm ra đầu mình không? Rồi lại tìm ra được Phong đại thúc, rồi tìm được thân phần đào binh( lính đào ngũ) của hắn?



Hứa Nhạc chắc chắn rất giận Lý Duy vì đã đem cây gậy kích điện làm mất, bởi vì lúc trước hắn đã nhiều lần căn dặn qua việc này, nhưng giờ nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ uể oải của Lý Duy, trong lòng Hứa Nhạc liền mềm nhũn, không nói gì thêm, nghe nói trong vòn một tháng này, Lý Duy một mực mở rộng địa bàn, chắc là cũng rất mệt mỏi rồi.



Vũ khí trong quân đội lưu lạc tới chợ đem chắc là cũng nhiều, chiếc gậy kích điện lại được giấu trong chiếc TV quyển trục, tuy rất rất khéo léo, nhưng chắc cũng không làm cho người khác chú ý quá nhiều. Hứa Nhạc tự an ủi vài câu trong lòng, rồi vỗ vỗ vai Lý Duy, nghiêm túc nói:



- Ngươi cứ coi như chưa từng nhìn thấy vật đó, nhưng mà . . . Vẫn là câu nói trước kia, không cần ngươi cứ phải đánh đánh giết giết, sau này cũng phải tìm kiếm một công việc đàng hoàng đi.



- Bây giờ Đông Lâm còn có cái gì gọi là công việc đàng hoàng? Ngươi không thấy biểu tình ầm ĩ trên đường phố ngày hôm nay sao? Thất nghiệp đã tới 30% rồi, cái này là còn chưa tính tới mấy vị trưởng bối được thu xếp sau khi công ty liên hợp khai thác khoáng vị phá sản đấy.



Lý Duy sờ sờ mái tóc vàng, quật cường nói:



- Ta muốn trở nên nổi bật, ta không muốn cả đời phải phải ăn nhờ phúc lợi xã hội mà sống.



- Biểu tình?



Hứa Nhạc cảm thấy kinh hãi, từ trước đến nay ở Đông Lâm đại khu có rất ít người cảm thấy hướng thú với chính trị, sự việc lần trước ở Phố Chung Lâu có thể coi là một sự kiện rất lớn rồi, sao lại còn có học sinh không chịu học hành cho tốt, lại muốn đi biểu tình nữa chứ?




- Đừng quên lần đó miệng ông bị sâu răng, để cho bác sỹ nha khoa thay cái mới, mà không bị chính phủ và quân khu bắt bớ, ông đã phải trả một cái giá cực cao, thế mà giờ này lại còn không biết xấu hổ đi trào phúng tôi cẩn thận.



Phong Dư bất đắc dĩ lắc đầu, không có phản bác.



o0o



Sau một ngày đêm bình tĩnh suy nghĩ, ngay cả Hứa Nhạc cũng bắt đầu cho rằng mình đã thực sự quá mức nhát gan. Nhưng hai người trong cửa hàng sửa chữa cũng không biết rằng, ngay trong thành phố này, còn có một người cũng giống như bọn họ, cũng lâm vào loại khổ não như thế. Người này chính là phó cục trưởng phân cục 2 cục cảnh sát, Bảo Long Đào. Từ mấy tháng trước khi Châu trưởng văn phòng rơi vào việc xấu hổ đó, lực ảnh hưởng của hắn trong cục cảnh sát đã bị suy yếu nghiêm trọng.



- Muốn một vật làm vật chứng thì phải viết báo cáo, hơn nữa bản báo cáo này lại cần thời gian hai tháng để phê duyệt.



Bảo phó cục trưởng nhìn chiếc túi đang đựng ống kim loại ở trên tay, nở nụ cười tự giễu, với chức vị của hắn, nếu là trước đây, đâu cần nhiều phiền phức như thế chứ.



Cứ nghĩ tới điều này, trong đầu hắn hận ý đối với đám cô nhi càng đậm hơn, nếu không phải bởi vì sự kiện của Phố Chung Lâu, mình làm báo cáo điều tra sớm đã được phê duyệt lâu rồi, mấy gia tộc ở Tinh Quyển Thủ Đô cũng không đến mức chẳng thèm quan tâm đến mình lâu như vậy. Nhưng trong mấy ngày này, hắn cũng không dám tiến hành trả thù đám cô nhi, bởi vì hắn còn chưa rõ ràng, người dùng chiếc mũ che khuất khuôn mặt ngày hôm đó, có thực sự là đặc cảnh của liên bang hay không.



Đeo bao tay, nhấc chiếc tui có chứa ống kim loại lên, Bảo phó cục trưởng híp mắt, nhìn dụng cụ phát ra dòng điện được chế tạo tinh xảo ở bên trong, trong thâm tâm hắn cho rằng đồ vật này và chiếc gậy kích điện của tên đặc cảnh liên bang kia liệu có quan hệ gì hay không. Loại vũ khí của quân đội tuy lưu lạc tới chợ đêm không ít, nhưng giá cả cũng rất cao, đám cô nhi này hẳn là không có tài lực như vậy được.



Trầm mặc tự hỏi một hồi lâu, Bảo phó cục trưởng tiếp tục điều tra tiếp việc này, đương nhiên, hắn không dám tự mình đi điều tra, mà hắn nhằm vào cây gậy kích điện, hắn muốn xác nhận một chút, có phải thật sự có đặc cảnh liên bang tiến vào Hà Tây hay không?



Ở Tinh Quyển Thủ Đô, Bảo phó cục trưởng có mấy chiến hữu làm tại cơ quan nghiên cứu, chắc là có khả năng giúp đỡ việc này. Sau khi điền tên và địa chỉ người nhận lên bưu kiện công vụ, Bảo phó cục trưởng liền phân phó cho thư kí đem kiện vật chứng này ra ngoài, gửi tới khoa giám định của viện nghiên cứu số 17- Thượng Lâm khu.



Vị phó cục trưởng thất thế chẳng qua chỉ muốn theo bản năng làm rõ chuyện này, nhưng thật không ngờ, việc làm lén lút này của hắn, sau này lại tạo thành ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của liên bang.