Gian Khách

Chương 2102 : Nhị gia cùng Nhị tẩu

Ngày đăng: 01:14 19/04/20


- Nói đến thịt tổng hợp, tôi vẫn có chút thắc mắc. Bây giờ có anh là người của Sở Nghiên Cứu của Quả Xác ở đây, nên thuận tiện hỏi anh một chút.



Trâu Úc nhìn hắn, hỏi:



- Thịt tổng hợp của Liên Bang đã được ứng dụng vào thực tiễn rất nhiều năm rồi, vì sao tại các phương diện khác, tại sao lại không có ứng dụng qua? Giống như là phương diện liên động của robot vậy...



Trâu Úc mặc bộ quần áo màu đỏ, im lặng ngồi đối diện với Hứa Nhạc, chăm chú hỏi. Trong suy nghĩ của nàng, một gã thanh niên nhìn qua bình thường nhưng lại lộ ra nhiều sự cổ quái như vậy, nếu đã có thể tiến vào cơ cấu nghiên cứu cao cấp nhất Liên Bang kia, tự nhiên cũng sẽ có phương diện nào đó để cho nàng học hỏi.



Ngón tay đang gắp thức ăn của Hứa Nhạc hơi hơi cứng lại một chút, lúc này hắn mới nghĩ đến chuyện cha của cô gái đang ngồi đối diện kia chính là Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, mặc dù nói hổ phụ cũng không chắc có thể sinh ra hổ nữ, nhưng quả thật cũng ít khi nào sinh ra phế vật, vấn đề này mặc dù nhìn có vẻ vớ vẫn, trên thực tế cũng thật sự có chút quan trọng.



- Ủy Ban Lý Luận vẫn không thông qua, hơn nữa, quan trọng nhất chính là... protein không có cách nào chịu nóng được. Mà bất luận là robot hay là các máy móc thiết bị khác, chịu được nóng chính là điều kiện cơ bản nhất.



Mấy ngày hôm trước giúp lão Giáo sư Trầm tiến hành sửa sang lại các tư liệu linh tinh, Hứa Nhạc từng đọc qua trong tài liệu nào đó, trong Hiến Lịch 23, một vài nhà khoa học Sinh Hóa nổi tiếng sau khi trải qua vô số lần thực nghiệm hỗn hợp, trước sau tiến hành nghiên cứu suốt 40 năm liền, sau vô số lần thất bại, đã chứng minh ý tưởng này vĩnh viễn cũng không có khả năng trở thành sự thật.



Hắn ngẩng đầu lên, nhìn cô gái áo đỏ ngồi đối diện, hoặc là lúc này phải nói là nữ nhân áo đỏ, trong lòng không khỏi có chút nhiều cảm giác phức tạp.



Hôm nay Trâu Úc không có hóa trang, mặt mày càng biểu hiện sự thanh tú hơn, cả người có vẻ rất biếng nhác. Nhưng sắc mặt vô cùng bình tĩnh, loại bình tĩnh từ khí chất vốn có của nàng. Nàng cầm chiếc đũa gắp thức ăn trên bàn, động tác không chút cứng ngắc mà vô cùng tự nhiên, bất luận là nâng hay hạ cổ tay, cuối cùng đều toát lên một vẻ thanh thoát, tao nhã.



Hứa Nhạc nhìn nàng, cặp mày giống như hai thanh phi đao của hắn dần dần nhíu lại, trong tròng mắt xuất hiện những quang mang kỳ dị. Những ngày sống chung với nhau, làm cho hắn xác nhận, cô gái không đầy 20 tuổi này cũng không quá khó có thể ở chung giống như mình từng tưởng tượng trước đây, thậm chí còn có thể nói là có gia giáo vô cùng tốt nữa...



Nói thế nào đi nữa, có thể là con dâu lý tưởng được Thai phu nhân chấm trúng, làm sao có thể chỉ là một cô gái chỉ biết tối ngày khóc lóc nỉ non. Hứa Nhạc chỉ là không biết rõ, vì sao Trâu Úc mà hắn nhìn thấy tại Lâm Hải Châu, lại có một bản tính hoàn toàn khác như vậy, một nữ nhân lãnh khốc, kiêu ngạo khó ưa đến cực điểm. Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, đành phải thở dài thừa nhận, nữ nhân quả nhiên là loại động vật khó hiểu nhất trên thế giới này.



Từ sự kiện buổi tối tại lối vào Công viên Thanh Sơn đến hôm nay, đã qua hơn mười ngày. Trong mười mấy ngày nay, Trâu Úc liền ở luôn tại căn nhà trọ của Hứa Nhạc. Mỗi ngày nàng lên mạng hoặc là xem TV để giết thời gian. Có lẽ là do đang mang thai, nên nàng lúc nào nhìn qua cũng có vẻ mệt mỏi như vậy. Mà Hứa Nhạc bản thân cũng là một gã trầm mặc, trên thực tế hai người nhìn thấy đối phương cũng không thể nào quá mức cao hưng, cho nên trong mấy ngày này, hai người cũng không có tán gẫu gì cả.




Những người kia đi đứng thật tự nhiên, xem ra không hề có ý định che dấu việc tản bộ ban đêm của mình, cũng không có ý định sẽ tiến tới gần. Hứa Nhạc liếc mắt về phía kia, đánh giá một chút, rồi nói:



- Phiền toái tới rồi.



- Đây là chuyện đương nhiên. Anh cũng không có khả năng mang tôi chạy đến Đại Tam Giác được.



Trâu Úc đem cái áo khoác Tiểu Mã kẹp xuống dưới tay, khẽ trào phúng nói:



- Anh nếu như có thể che dấu được gia đình tôi, đến khi tôi sinh đứa nhỏ này ra, đó mới là kỳ tích đó.



Hứa Nhạc cũng không cảm thấy kỳ quái vì sao Trâu Gia lại sớm phát hiện ra tung tích của Trâu Úc đến như vậy. Dù sao đường đường là Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, muốn tìm một người trong Đặc khu Thủ đô, cũng không phải là chuyện quá mức khó khăn.



- Anh đã nói anh không sợ phiền toái rồi mà.



Trâu Úc đưa tay chậm rãi khẽ vuốt cái bụng hơi lớn ra của mình, nghĩ đến nếu mình bị người nhà bắt trở về, đứa nhỏ trong bụng liền sẽ bi thảm rồi, thanh âm nàng nhịn không được trở nên lạnh như băng.



- Quan trọng là sự lựa chọn của cô.



Hứa Nhạc cũng không thèm nhìn về phía mấy gã rõ ràng là quân nhân kia, cẩn thận vịn cánh tay của Trâu Úc, chầm chậm bước qua cánh cổng kim loại của tiểu khu, nói:



- Dù sao tôi cũng là người ngoài. Cô cũng là người trưởng thành. Nhưng mà chỉ cần cô quyết định muốn giữ lại đứa bé này... Tôi đã nói rồi, phiền toái của huynh đệ, cũng không phải là phiền toái.