Gian Khách
Chương 2105 : Phòng thí nghiệm... của ta (Thượng)
Ngày đăng: 01:14 19/04/20
Mảnh sứ vỡ cắt lên khuôn mặt trắng mịn như tuyết kia kỳ thật cũng không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng mà một màn này xuất hiện trong mắt Hứa Nhạc và Trâu Hựu, bọn họ lại giống như là nghe được thanh âm sấm động, khiến cho trong lòng cực kỳ run sợ vậy.
Khuôn mặt cô gái trắng mịn như ngọc, lạnh như băng, một đường máu tươi cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trên đó. Không có cô gái nào mà không quan tâm đến dung nhan của mình. Mặc dù là một vết thương do mảnh sứ gây ra cũng không thể nói là hủy dung, nhưng mà một đường cắt nhẹ nhàng như thế, cũng đã thành công khiến cho toàn trường chấn động.
Trâu Úc dùng một hành động lãnh khốc đến cực điểm như thế, nói cho mọi người ở đây biết một điều, nàng hiện tại cũng đã là người điên, nàng căn bản không sợ chết. Một người ngay cả chết cũng không sợ, làm thế nào có thể chịu bị người khác ảnh hưởng cơ chứ?
Hứa Nhạc và Trâu Hựu cảm giác cả người rét lạnh, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nàng, nghe nàng mỉm cười nhàn nhạt nói một câu như thế, trái tim bất giác đập nhanh thêm mấy phần, cảm giác nhiệt độ bên trong quán nước cũng giảm xuống vài phần.
Sắc mặt Trâu Hựu tái nhợt, hai tay giấu dưới bộ quân phục đã nắm chặt lại, đau lòng, phẫn nộ, sợ hãi nói không nên lời. Đến hôm nay hắn mới phát hiện ra, đứa em gái vốn được nhà mình cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa kia, thế nhưng không ngờ cũng có thể mạnh mẽ đến như vậy. Anh em máu chảy ruột mềm, nhìn vết thương trên mặt nàng cùng với dòng máu chảy ra, hắn theo bản năng bước tới một bước, chung quy lại bị ánh mắt lạnh như băng của Trâu Úc chặn lại...
- Mau đưa nàng đi bệnh viện!
Trâu Hựu phẫn nộ mà gấp gáp hét lên với Hứa Nhạc lúc này cũng đã ngây người ra.
Hứa Nhạc đỡ Trâu Úc bước nhanh ra khỏi quán nước. Bàn tay dính chút máu tươi của Trâu Úc khẽ vỗ về nhè nhẹ cái bụng hơi hơi to ra của mình, mỉm cười, khẽ nâng cằm, khuôn mặt toát ra vẻ khinh thường cùng kiêu ngạo không nói nên lời.
Mấy gã quân nhân lúc nãy bị đánh ngã xuống mặt đất trong quán nước rốt cuộc cũng khó khăn mà đứng lên. Bọn họ rất nhanh cau mày, nhìn theo bóng dáng gã thanh niên bình thường kia biến mất ngoài cửa, trong lòng nảy sinh vô số ý niệm. Bọn họ biết khi nãy Hứa Nhạc ra tay đã rất có chừng mực, nếu không hiện tại bọn mình tuyệt đối cũng không có cách nào đứng lên nhanh như vậy. Bọn họ là quân nhân Liên Bang, bội phục nhất tự nhiên là những người thực lực mạnh mẽ. Một thanh niên có thể trong khoảng thời gian ngắn mà đánh ngã nhiều người của mình như vậy, đương nhiên cũng không phải người bình thường.
Bọn họ bỗng nhiên nghĩ đến, nếu tiểu thư đi theo một nam nhân như vậy, kỳ thật cũng không phải là quá mức thiệt thòi.
o0o
Trên màn hình TV tinh thể lỏng tại phòng khách nhà trọ, chính là thời gian phát tin tức. Chuyện quan trọng nhất của năm 67 Hiến Lịch 37 đương nhiên chính là về Tổng tuyển cử Tổng Thống. Mặc dù hiện giờ việc tuyển cử vẫn còn chưa tới giai đoạn tiến hành khí thế hừng hực. Nhưng mà bảy cử tri tham gia ứng tuyển Tổng Thống lần này cũng đã hoàn toàn lộ diện, nắm chặt tất cả thời cơ, hướng về phía các cử tri của Liên Bang trình bày về cương lĩnh chính trị của mình, về các phương diện quan điểm, cho đến không nề hà xây dựng hình tượng trong mắt công dân Liên Bang.
Tài liệu hướng dẫn về hệ thống truyền tải dòng điện sinh thể con người.
Mối tương quan giữa chip vi mạch nhân thể và hệ thần kinh của con người.
Hứa Nhạc nhìn tiêu đề của hai cái văn bản này, ánh mắt nhất thời sáng lên. Thứ mà hắn quan tâm nhất chính là cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể cùng với con chip vi mạch nhân thể sau gáy kia. Mà hai cái tài liệu trước mắt hắn vốn đã bị các Khoa Học Gia của Liên Bang cho vào quên lãng, đối với hắn mà nói chẳng khác nào hai cánh bánh ngọt thật lớn.
Rất nhanh xem quan nội dung tóm lược của hai cái văn bản kia, Hứa Nhạc nhắm lại hai mắt, trong đầu tiến hành một bước thống kê, sắp xếp lại những tư liệu mới đọc kia. Cuối cùng hắn mở ra hai mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Về kỹ thuật chip vi mạch, Sở Nghiên Cứu của Công ty Cơ khí Quả Xác đương nhiên cũng có rất nhiều tài liệu chi tiết, nhất là khi cơ sở dữ liệu hệ thống của Sở Nghiên Cứu lại sử dụng chung với cơ sở dữ liệu của mấy Học Viện Quân Sự của Quân đội. Hứa Nhạc đọc được rất nhiều tài liệu trong đó, nhưng mà những cái kỹ thuật chip vi mạch này chủ yếu là tập trung vào các phương diện vi mạch ứng dụng trong thực tiễn, bất luận là robot, chiến hạm, cấu thành inte... đầu là những cấu kiện kim loại lạnh lẽo mà thôi.
Chip vi mạch mà Hứa Nhạc chân chính quan tâm, chính là loại chip vi mạch có thể tự động phóng thích ra mạch xung mỏng manh kia, loại chip vi mạch nhân thể. Nhưng trong hệ thống cơ sở dữ liệu này lại không hề có chút tư liệu gì. Hứa Nhạc cũng không cảm thấy thất vọng, bởi vì hắn biết rõ, loại kỹ thuật vi mạch này ngoại trừ sử dụng cho định vị cùng với phát ra tin tức ngắn, đối với cả Liên Bang mà nói, cũng không có tác dụng quá lớn. Thế nhưng thứ mà mọi người vô tình không chú ý đến, hoặc là cố tình không chú ý đến, chính là loại chip vi mạch này, lại đụng chạm đến Cục Hiến Chương thần bí, Đệ Nhất Hiến Chương không nơi nào không có...
Với cấp bậc quyền hạn hiện tại của hắn, không có khả năng tiếp xúc đến những tài liệu nghiêm mật đã bị Cục Hiến Chương phong tỏa kia, thậm chí ngay trong bộ nhớ cơ sở dữ liệu của Quân đội, cũng không có những tư liệu về cái này.
Hứa Nhạc đặt sự chú ý của mình sang cái phương diện kia. Lúc này công việc hút bụi trong phòng thí nghiệm cũng đã sắp kết thúc, tay trái của hắn vẫn không ngừng thao tác điều khiển máy hút bụi, tốc độ không chút nào chậm lại, còn tay phải hắn thì liên tục thao tác trên màn hình, yêu cầu máy tính xuất ra cho hắn mô hình truyền tải dòng điện sinh thể của con người, hắn cứ như vậy mà trầm mặc thao tác.
Tích một tiếng vang lên, việc hút bụi kết thúc.
Mặc vào trang phục bảo vệ nghiên cứu sư màu xám, đeo lên hệ thống kính hiển vi điện tử, Hứa Nhạc híp hai mắt lại, thật cẩn thận và vô cùng trấn tĩnh mở ra hệ thống mô phỏng điện lưu nhân thể, trầm mặc nhìn chăm chú vào những số liệu trên màn hình đưa ra.
- Đường thông qua... đường hao tổn...
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào mô hình tài liệu điện tử trước mặt, trong lòng nhớ lại cảnh đại thúc năm đó bên ngoài khu rừng Hà Tây Châu, chỉ nhờ vào mười đầu ngón tay, đã có thể khống chế thân thể của một con robot khổng lồ, trái tim đập nhanh lên một chút.