Gian Khách

Chương 2123 : Ánh đao ở Hổ Sơn Đạo (Hạ)

Ngày đăng: 01:15 19/04/20


Phác Chí Hạo không muốn thừa nhận sự sợ hãi đang xâm chiếm mình.



Hắn trước nay cho rằng bản thân là một thanh niên ưu tú nhất trong Liên Bang, sinh viên ưu tú của Học Viện Quân Sự 3, đã vào Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác, hơn nữa mắt thấy bản thân sắp được vào Viện Khoa Học Liên Bang, thậm chí có thể trở thành học sinh của Lâm Viện Trưởng… Những trải nghiệm và thành tích cả đời này của hắn, cũng đủ để hắn có lòng tin tuyệt đối với bản thân.



Hắn là một sĩ quan trẻ tuổi, bất luận là những kỹ thuật robot cận chiến, hay là tác chiến robot, hắn đều là một nhân vật đáng sợ. Bất luận ở góc độ nào, tuy rằng chiếc xe việt dã không thể nổ máy, nhưng hắn cũng không nên thấy quá sợ hãi.



Nhưng hai bàn tay hắn đang run lẩy bẩy, khiến Phác Chí Hạo ý thức rõ rằng, mình đang có một cảm giác sợ hãi với người đang ở bên cạnh mình này.



Vừa rồi còn ở vách núi nhìn xuống, ánh đao sáng loáng như tuyết ấy, máu văng khắp nơi… Thực lực cường đại mà Hứa Nhạc đã bộc lộ, đặc biệt là sự lạnh lùng điềm tĩnh trong trận huyết chiến, đã để lại cho Phác Chí Hạo một ấn tượng sâu sắc, thậm chí là cảm thấy nguy hiểm. Vì vậy hắn mới lựa chọn cách lập tức rời khỏi.



Nhưng đối phương lại trong thời gian ngắn nhất tìm thấy mình, hơn nữa còn dùng một thanh đao để chặn đường rút của mình… Phác Chí Hạo cảm thấy một hàn ý sâu sắc dâng lên trong lòng. Đặc biệt là khi nghĩ tới lời đồn đãi, trong nhà hàng Lâm Viên tối đó, ngay cả Lý Cuồng Nhân cũng không đánh gục được người này… Khiến hai tay hắn lại càng run bần bật.



Hai vầng trăng trên trời đã bị tầng mây che phủ, Hổ Sơn Đạo lúc này đang một mảnh u tối, chỉ có ánh đèn dưới vách núi mờ hiện chiếu sáng từ trong vạn gia đình yên bình. Cửa xe khẽ vang lên, Phác Chí Hạo bước ra khỏi chiếc xe việt dã, cúi đầu nhìn thanh đao Hứa Nhạc đang nắm chặt trong tay, nhìn vết máu trên thanh đao đang dần khô dính lại, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn định bản thân nói:



- Sao lại trở lên nhếch nhác như vậy?



Người thông minh đều sẽ biết trong tình hình này, nói những lời này kỳ thực chẳng còn ý nghĩa gì. Đặc biệt là khi Phác Chí Hạo sắc mặt tái nhợt nhưng hắn vẫn nói như vậy. Bởi vì hắn bắt buộc phải đánh cược, thử xem chàng lính ngồi cầu Hứa Nhạc này có can đảm làm gì không…



- Ai sai mày tới đây.



Hứa Nhạc nhìn mái tóc vàng hoe của Phác Chí Hạo, khẽ cúi đầu, ngón tay đang cầm cán đao càng bấu chặt hơn. Nhìn thấy Phác Chí Hạo, có lẽ hắn đã có thể đoán được thế lực đứng đằng sau. Người thông minh sẽ không cần hỏi nhiều thêm, nhưng hắn vẫn hỏi.



Phác Chí Hạo chua chát cười, lên tiếng nói:



- Hỏi những chuyện này không còn ý nghĩa. Vừa rồi trên đường, ngay cả người muốn giết anh mà anh còn không giết, dĩ nhiên sẽ không giết tôi. Nếu như anh không giết tôi, đương nhiên tôi cũng không thể nói cho anh biết điều gì. Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, trước mặt những thế lực lớn, anh chỉ là một nhân vật nhỏ bé. Cho dù anh có đánh nhau giỏi thế nào, chỉ cần bọn họ nói một câu, anh cũng sẽ bị đánh mặt sưng như tổ ong thôi.



Hứa Nhạc sắc mặt không hề biến đổi. Hắn vẫn cúi đầu, sau chốc lát nói:




- Tôi đã giết một người, có lẽ một lát nữa, tôi sẽ bị Liên Bang truy nã.



Hứa Nhạc nhìn các biển báo dạ quang không ngừng chớp lóe trên con đường cao tốc trước mặt, im lặng chốc lát rồi nói:



- Là Phác Chí Hạo, người lần trước đi cùng Lợi Hiếu Thông đua xe với cô.



- Có liên quan đến tôi?



Sau khi Trâu Úc mang thai, đã trở nên hiền dịu hơn, đặc biệt là ánh mắt sáng trong đa sầu đa cảm. Nhưng năm đó dù gì cô cũng là thiên kim lạnh lùng luôn thích mặc đồ đỏ, sau khi nghe thấy Hứa Nhạc giết người, sự sững sờ trong ánh mắt vụt hiện, bình tĩnh xâu nối lại chân tướng đằng sau chuyện này.



- Không, có lẽ là liên quan đến tài liệu trong phòng thí nghiệm, người ấy muốn cướp tài liệu của Giáo sư Trầm Lão, nhưng tôi lại cứ ngăn cản họ.



Tay lái trong tay Hứa Nhạc khẽ chuyển động, theo những biển chỉ dẫn của đường cao tốc, hắn lái thẳng về phía chung cư Bộ Quốc Phòng ở Đặc khu Thủ đô, yên lặng chốc lát rồi tiếp tục nói:



- Tối nay tôi phải đi làm một số chuyện. Hơn nữa, tôi thấy sau này… rất khó có thể chăm sóc cô nữa rồi, cho nên đành phải đưa cô về nhà, hy vọng cô đừng tức giận.



Hiếm khi được nghe Hứa Nhạc nói ra câu đùa kiểu ấy, nhưng nét mặt của Trâu Úc vẫn không thay đổi, tinh thần nàng vẫn nặng nề nhìn Hứa Nhạc, hỏi:



- Anh muốn làm gì?



- Lợi Hiếu Thông buổi tối… thường ở đâu?



Nghe xong câu này, Trâu Úc ngay lập tức nhíu chặt mày, hai tay căng thẳng bám vào bụng, thở dài nói:



- Bụng tôi không tốt lắm, đi cùng tôi đến Bệnh viện trước đi.