Gian Khách
Chương 2124 : Đêm viếng Thanh Đằng Viên
Ngày đăng: 01:15 19/04/20
Một Trâu Úc quyến rũ, một Trâu Úc điềm tĩnh bình hòa, một Trâu Úc thích mặc những bộ cánh sắc đỏ, một Trâu Úc đang mặc áo bầu đáng yêu, tất cả đều là Trâu Úc.
Vừa nghe thấy yêu cầu đường đột của Trâu Úc, Hứa Nhạc im lặng mãi, nhưng trong sự lặng im ấy không bao hàm ý ngạc nhiên, ngược lại lại nhoẻn miệng cười một cách vui vẻ, lộ ra hàm răng thẳng tắp trắng tinh.
Đối với một cô nhi Đông Lâm như Hứa Nhạc, Liên Bang là một thế giới lạnh nhạt sực mùi của đồng tiền và máy móc, nhưng được người quan tâm đến việc sống chết của mình cũng vẫn thật tốt. Trâu Úc hạ ý thức nói ra câu này, dĩ nhiên là lo lắng cho Hứa Nhạc, Hứa Nhạc hiểu sự lo lắng này, tâm trạng đã khá hơn sự buồn bã ủ dột lúc trước, chân thành nói:
- Cám ơn.
Ngoài lời cảm ơn, Hứa Nhạc không còn nói thêm lời nào khác để đáp trả lại sự quan tâm của Trâu Đại tiểu thư, hắn trân trân nhìn phía trước chiếc xe đang đi thẳng theo con đường tối tăm, trên vẻ mặt điềm tĩnh ấy hiện ra một vẻ quyết tâm kiên định.
Sự im lặng trong xe được duy trì thật lâu, Trâu Úc khẽ khép hờ mắt, đôi mi khẽ chạm vào phần da trắng mịn. Cô biết chàng trai bên cạnh mình trông giống như trầm mặc mà rất lạc quan, nhưng kỳ thực trong tâm khảm lại có nội tâm không ai có thể chạm vào được. Chuyện mà hắn đã quyết định, có lẽ là cả thế giới này không ai có thể ngăn cản được.
Trâu Úc trong quá khứ, chắc chắn sẽ không quan tâm đến sự sống chết của Hứa Nhạc. Đối với cô lúc ấy, Hứa Nhạc hoàn toàn chỉ là một nhân vật bé nhỏ ở một thế giới khác, nhưng ở cùng với nhau trong suốt mười mấy ngày đêm, chẳng khác nào hai con mèo hoang trong thùng rác, có lẽ cũng sẽ nảy sinh cảm giác cùng chung hoạn nạn, huống hồ còn là hai con người chân thực. Vì vậy Trâu Úc quyết định giúp Hứa Nhạc phân tích một số chuyện, xem xem có thể giúp được hắn không.
- Chúng ta bắt buộc phải hiểu rõ, Lợi Gia tại sao lại đối phó với anh, để bảo đảm rằng lưu hướng của số liệu trong phòng thí nghiệm. Việc nghiên cứu chế tạo robot thế hệ mới chắc chắn là chuyện lớn hàng đầu của Quân đội Liên Bang hiện nay. Nhưng… Lợi Gia là trùm tài chính của Liên Bang, không biết từ khi nào bỗng nhiên lại chạy vào lĩnh vực kỹ thuật được.
Ánh mắt cô từ từ nhìn về hướng đồi xanh đang rớt lại sau qua cửa sổ xe, nói:
- Trong mắt những người ấy, anh chỉ là một nhân vật bé nhỏ, không có lý do nào để ra tay với anh… trừ phi là Lợi Gia đã phán đoán sai lầm mối quan hệ của tôi và anh, lo lắng rằng anh sẽ mang những số liệu trong phòng thí nghiệm ấy giao cho cha tôi… Hoặc là Thai Gia.
Thấy Hứa Nhạc không trả lời, Trâu Úc yên lặng chốc lát rồi tiếp tục nói:
- Lợi Gia vẫn luôn ngầm ủng hộ cặp hợp tác Châu Trưởng Kinh Châu La Tư và Nghị Viên Mạch Đức Lâm, lại chính là đối nghịch với Thai Gia, tôi nghĩ chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy.
Nghe thấy năm chữ Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Hứa Nhạc nheo mắt lại. Mùi máu tanh trên người hắn lúc này đã bị hệ thống điều hòa không khí tự động trong chiếc ô tô màu đen làm cho nhạt đi rất nhiều, nhưng trong khoảnh khắc ấy, dường như nó lại chợt nồng đậm hơn.
- Trước đây chúng ta phân tích có lẽ là Viện Khoa Học Liên Bang muốn cướp quang huy công lao sáng chế con robot thế hệ mới, chớp mắt lại có thêm một Lợi Gia.
Trâu Úc không cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của Hứa Nhạc, khẽ nhíu mày nói:
- Trong cuộc tranh cử Tổng Thống, Lâm Viện Trưởng… đích thực là một biến số.
Nếu như Hứa Nhạc biết sự phán đoán thế cục của Trâu Úc lại xác thực như vậy, hắn chắc chắn sẽ vô cùng bội phục khứu giác chính trị của bà mẹ trẻ chưa kết hôn này.
Từ lúc bắt đầu lớn lên, cô gái này được vị phu nhân ở Thai Gia đào tạo trong những buổi trà chiều, với khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo, cùng với chút trí tuệ trong phương diện chính trị, khi kết hợp lại với nhau, đã trở thành vốn cơ bản cho một số mặt nào đó.
Nhưng Hứa Nhạc lúc này đã không thể quan tâm nhiều đến âm mưu và những đấu đá chính trị của tầng lớp thượng tầng Liên Bang, hắn là một nhân vật bé nhỏ, chỉ có thể có cách làm của một nhân vật bé nhỏ. Vì vậy hắn chỉ chợt mở miệng, nhắc lại câu hỏi một lần nữa:
- Lợi Hiếu Thông buổi tối đó… thường sẽ ở nơi nào?
Phát hiện ra Hứa Nhạc dường như không để ý đến phân tích của mình, trong mắt Trâu Úc thoáng hiện lên nét không vui, chỉ nhàn nhạt nói:
- Nếu bọn họ đã cho rằng những số liệu nằm bên trong phòng thí nghiệm có liên quan đến việc Tổng tuyển cử, vậy thì tôi khuyên anh hãy buông tay đi. Viện Khoa Học Liên Bang và Lợi Gia, đây là một sự kết hợp hoàn hảo giữa ma lực đồng tiền và đầu óc bá quyền, hơn nữa giống như tôi đã suy đoán, liên quan tới việc bầu cử của Tổng Thống…
Trâu Úc lạnh lùng nhìn hắn:
Liên Bang quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, sự tồn tại của Thất Đại Gia Tộc như vậy, quả nhiên không phải chỉ có thể dựa vào sự dũng cảm đơn độc của một thất phu mà có thể khiêu chiến.
Chính lúc Hứa Nhạc đang có ý hối hận, hắn lại vốn không biết rằng, Lợi Hiếu Thông, kẻ đã nhìn rõ thân phận của mình, và người cận vệ trung niên đang đứng bên cửa phòng kia trong lòng còn cảnh giác cao hơn. Có thể không một tiếng động đột nhập vào phòng ngủ của Lợi Thất thiếu gia, một người chỉ dựa vào thanh đao dài trong tay, lại có thể khiến cho gã cận vệ trung niên không dám manh động, trong Liên Bang này thật sự rất hiếm gặp.
- Có tin đồn nói, ngày hôm đó sau khi tôi rời khỏi Lâm Viên, anh và Lý Cuồng Nhân đã đánh ngang tay… tôi còn cho rằng lời đồn thổi phồng sự thật. Anh cả tôi còn cho rằng Lý Cuồng Nhân vì nể mặt vị Thái Tử gia kia và tiểu thư Trâu Gia, cố ý cấp cho anh một cơ hội nổi danh.
Trong sự im lặng căng thẳng, Lợi Thất thiếu gia Lợi Hiếu Thông chợt nhìn mặt Hứa Nhạc, mỉm cười, khẽ vỗ tay nói:
- Hôm nay mới biết, lời đồn thì ra là thật.
Thần tình của hắn chợt điềm tĩnh lại, sự âm trầm trên mặt lại tàn khốc hơn, chậm rãi nói:
- Cho dù Lý Cuồng Nhân, cũng không thể nào tiến gần vào giường ngủ của tôi mà không có tiếng động gì, tôi thật sự rất tò mò, Hứa Nhạc, anh rốt cuộc làm thế nào vậy?
Hứa Nhạc có bí mật của mình, ở Thủ đô Tinh Quyển, dám đấu tranh đối kháng với những thế lực thâm căn cố đế trong Liên Bang, những bản lĩnh của Phong Dư đại thúc để lại cho hắn, dĩ nhiên đã có chỗ để phát huy, lúc này dĩ nhiên hắn không thể nào giải thích gì với Lợi Hiếu Thông.
Phát hiện ra cái tên của người xâm nhập từ miệng của Lợi Hiếu Thông, thần tình của gã cận vệ trung niên lại càng nghiêm trọng hơn. Đối phương nếu như quen biết Lợi Hiếu Thông, còn dám không che đậy gì mà giết tận vào đây, dĩ nhiên là có ý liều chết. Người bình thường thì không nói, nhưng gã cận vệ trung niên này biết rõ rằng, chàng trai cầm ddao có khuôn mặt bình thường bên rèm cửa sổ kia, tuyệt đối không phải là người bình thường.
Hắn bước lên trên vài bước. Mắt của Hứa Nhạc nheo lại, chú ý tới bước chân của người này, phần vai và cánh tay không hề run rẩy, họng súng vẫn ổn định đến ghê người.
Không thể để người này đến gần, đợi đến phạm vi trong vòng năm bước, mình cho dù chết cũng không có cách nào uy hiếp được sự sống chết của Lợi Hiếu Thông.
Ngoài dự liệu của Hứa Nhạc, Lợi Hiếu Thông mỉm cười nói với người cận vệ trung niên:
- Tằng ca, không cần căng thẳng quá, Hứa Nhạc là bạn của tôi.
Hứa Nhạc và Lợi Hiếu Thông chưa từng gặp quá một lần, dĩ nhiên không phải là bạn bè gì, thâm ý trong câu nói này, hắn không phải không hiểu.
- Anh muốn giết tôi?
Lợi Hiếu Thông vẫn ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt âm trầm thả lỏng xuống:
- Tôi không phải là một người bình thường, nếu như anh giết tôi, Cục Hiến Chương chắc chắn sẽ truy nã anh, bất luận là anh có thể trốn thoát không, cả đời này của anh cũng bị hủy thôi.
Hứa Nhạc lúc này mới nói câu nói đầu tiên từ lúc bước vào phòng:
- Phác Chí Hạo đã bị tôi giết rồi.
Nghe thấy câu nói này, Lợi Hiếu Thông không hề lộ vẻ tức giận hay căng thẳng, chỉ ngây người trong giây lát, ngược lại còn nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng to, thể hiện một sự thoải mái vui sướng không nói ra lời.
Tiếng cười dừng lại, ngũ quan lạnh lẽo của hắn giãn ra, lãnh đạm nói:
- Giết hay lắm.