Gian Khách
Chương 2125 : Lam quang
Ngày đăng: 01:15 19/04/20
Lợi Hiếu Thông từ từ đứng dậy khỏi sô pha, lấy ra một túi văn kiện từ trong ngăn kéo. Trong quá trình này, thanh đao dài trong tay Hứa Nhạc chuyển động theo hành động của hắn. Tuy rằng tiếng cười vừa rồi của Lợi Hiếu Thông và câu nói ấy đã chứng thực một chuyện nào đó mà trong lòng Hứa Nhạc thoáng chờ đợi mong mỏi. Nhưng lúc này người cận vệ được Lợi Hiếu Thông gọi là Tằng ca kia, vẫn lạnh lùng chĩa đầu súng vào mình, hắn vẫn không dám sơ ý.
- Tằng ca, tôi và người bạn này có chuyện nói với nhau.
Lợi Hiếu Thông cầm túi văn kiện trong tay đưa cho Hứa Nhạc, thái độ rất nhẹ nhàng tùy ý, giống như không hề nhìn thấy thanh đao dài vẫn phát ra mùi máu tanh trong tay Hứa Nhạc đang hướng vào mình.
Tằng ca im lặng trong giây lát, khí thế hầm hầm sắc bén như khẩu súng vừa rồi từ từ thu lại. Hắn nhìn Lợi Hiếu Thông khẽ gật đầu, dùng âm thanh khàn khàn và run run một cách quái dị đáp:
- Vâng, thiếu gia.
Hứa Nhạc nhìn theo người này hạ súng xuống, lui ra khỏi gian phòng, tâm trạng mới thật sự nhẹ nhõm, nhận lấy văn kiện trong tay của Lợi Hiếu Thông. Mùi nguy hiểm trên người cận vệ tên Tằng ca kia quá nồng nặc, lúc thì như một khẩu sủng, lúc lại như sư tử, khiến người ta phải lạnh buốt người mà cảnh giác.
Trong văn kiện là mấy bức ảnh và một cuộn băng ghi âm. Tấm ảnh có lẽ được chụp trộm ở cự ly xa, ảnh chụp là trong một tòa nhà cao tầng nào đó ở Thủ đô. Phác Chí Hạo có mái tóc màu vàng đang cùng một người đàn ông nói chuyện. Người chụp có lẽ là đứng ở cự ly rất xa, vì vậy khuôn mặt Phác Chí Hạo và người đàn ông trong bức ảnh trông rất mờ. Có điều cho dù như vậy, nhưng vẫn thấp thoáng cảm nhận được khí thế bất phàm của người đàn ông ấy, đặc biệt là trên ngũ quan lờ mờ hiện ra một vẻ vô cùng anh tuấn. Hứa Nhạc khẽ động tâm, đã đoán ra được người đàn ông này là ai.
Đoạn băng ghi âm là một băng ghi trộm có bị lẫn những tạp âm rè rè. Hứa Nhạc cúi thấp đầu chăm chú nghe hết rồi, mới bỏ tai nghe ra, nheo mắt nhìn Lợi Hiếu Thông lúc này đã ngồi xuống trở lại ở sô pha.
- Lợi Tu Trúc, Phó Tổng Giám đốc Ngân hàng Liên Hợp Tam Lâm, cũng là anh cả của tôi.
Sắc mặt của Lợi Hiếu Thông thoáng hiện tia âm trầm, nói:
- Phác Chí Hạo là người của tôi, kết quả lại dám sang bên hắn, vì vậy vừa rồi tôi mới nói anh giết hay lắm.
Hứa Nhạc lúc này vẫn giữ sự yên lặng, nhìn chằm chằm vào con cháu đời thứ hai của Thất Đại Gia Tộc, trong lòng chợt nảy sinh một sự cảnh giác nặng nề. Mối quan hệ của Phác Chí Hạo và vị Đại thiếu gia Lợi Gia ấy, lại đã bị người này điều tra ra toàn bộ. Chỉ là không biết hắn đã dùng cách nào, mới có thể chụp được những bức ảnh này và cuộn băng nghe trộm những nội dung liên quan đến mình.
Lúc Hứa Nhạc nhìn Lợi Hiếu Thông, Lợi Hiếu Thông lại nhanh chóng động não. Với kinh nghiệm từ nhỏ, đã tạo cho hắn một thói quen cực tốt, trước nay chưa từng khinh thị bất cứ một người nào. Tuy rằng trong cuộc nói chuyện với Phác Chí Hạo đêm đó ở đường Thanh Sơn, hắn đã có chút biểu lộ sự khinh thường với vị Thái Tử gia của Thai Gia, nhưng đó kỳ thực chỉ là một hình thức ngụy trang mà thôi.
Gặp mặt với Lợi Thất thiếu gia Lợi Hiếu Thông, tuy rằng có chút nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn chứng minh được trực giác vừa mới bắt đầu đó của Hứa Nhạc. Phác Chí Hạo đích thực là làm việc cho Lợi Gia, nhưng không phải là làm việc cho Lợi Hiếu Thông. Trong mắt của vị Lợi Thất thiếu gia ấy, vị trí gia chủ của Lợi Gia mới là chuyện hiện tại hắn đang suy nghĩ tới. Còn về lợi ích chung của Lợi Gia, việc nghiên cứu chế tạo robot Liên Bang, kết quả của cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống, toàn bộ không nằm trong suy nghĩ của chàng trai trẻ có khuôn mặt âm trầm đó.
Hợp tác dường như đã đạt thành, nhưng trên thực tế, Hứa Nhạc hoàn toàn không thể giúp được Lợi Hiếu Thông điều gì, với thực lực hiện nay của Lợi Hiếu Thông, cũng không có cách nào giúp được Hứa Nhạc, hơn nữa sự hợp tác này trên cơ bản là dưới mặt nước, chỉ là một sự liên kết tâm lý rời rạc.
Hắn ấn vào núi nhỏ, rồi nheo mắt lại, ánh sáng màu lam nhàn nhạt trong thiết bị nhỏ trong túi áo hắn phát ra, được lớp áo của bộ quân phục che chắn, càng trở nên ảm đạm hơn, tuy rằng ảm đạm, nhưng đủ để cả người hắn bao trọn trong đó.
Trong hành lang yên ắng không có một bóng người, Hứa Nhạc không hề có chút do dự và sợ sệt nào, đi thẳng nhanh đến lối đi phân hình.
Một chuyện diệu kỳ xảy ra đúng lúc này, thiết bị cảm ứng phân hình đỉnh cao của Liên Bang, lúc này dường như biến thành một kẻ mù điếc… Tầng ánh sáng lam chụp người Hứa Nhạc, giống như có một ma lực nào đó, khiến Hứa Nhạc khi đứng trước mặt thiết bị giám sát đỉnh cao ấy, lại như biến thành người tàng hình.
Thứ mà Phong Dư đại thúc tự mình chế tạo ra, đủ để tạm thời lừa được Máy tính chủ Trung tâm đa năng trong Cục Hiến Chương, huống hồ là mạng lưới giám sát cấp hai ở viền Hiến Chương.
Đây chính là một trong những thứ quan trọng nhất để Hứa Nhạc dựa vào. Vừa rồi có thể đi vào Thanh Đằng Viên mà thần không biết quỷ không hay, đến thẳng trong phòng ngủ của Lợi Hiếu Thông, cái dựa vào chính là thiết bị nhỏ trong túi áo này.
Đây là lần đầu tiên Hứa Nhạc đi vào vùng trung tâm của Liên Bang, thử sử dụng thiết bị này. Trong Sở Nghiên Cứu Quả Xác có cất giữ rất nhiều tài liệu cơ mật của Liên Bang, lớp phòng ngự giám sát tất nhiên là vùng mạnh nhất, nhưng đứng trước thiết bị nhỏ lam quang này lại chẳng khác nào một thứ phế thải.
Bước tới cánh cửa phòng thí nghiệm thân quen, Hứa Nhạc lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán, hít một hơi thật sâu.
Quang huy của Hiến Chương trải khắp Liên Bang, mọi người của Liên Bang, bao gồm cả những Đại nhân vật có tâm tư cực kỳ kín đáo, sớm đã quen với lực lượng kỹ thuật đã tồn tại mấy vạn năm trong lịch sử, tạo ra một sự ỷ lại trong tư duy.
Quán tính và sự ỷ lại là một lợi thế để Hứa Nhạc ẩn núp và chạy trốn trong cái xã hội này. Một khi kỹ thuật bị phá, Hứa Nhạc dường như đã nắm bắt được cảm giác tự do của Phong Dư đại thúc.
Nhập mật mã, mở cánh cửa của phòng thí nghiệm ra, Hứa Nhạc tiện tay lấy ra một chiếc búa nặng trong hộp chữa cháy kim loại bên cạnh, lặng lẽ bước vào.