Gian Khách

Chương 2142 : Kẻ báo thù

Ngày đăng: 01:15 19/04/20


Máu của con người chung quy cũng không giống như là nước chứa trong xe cứu hỏa. Mặc dù từ trong chỗ cánh tay bị chặt đứt máu tươi không ngừng phụt ra, nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc cũng đã suy kiệt, chỉ còn nhiễu xuống từng giọt nhỏ mà thôi. Máu tươi đổ xuống lớp áo trắng trước ngực của gã nam nhân kia, khiến cho lớp áo thấm ướt đẫm, màu sắc biến thành đỏ sẫm, thế nhưng mùi máu tươi cũng không có bị hút hết đi, mà bắt đầu không ngừng lan tỏa bốn phía tràn ngập xung quanh phòng.



Gã trung niên nhân bị thương này tên là Vương Huyền, là một cái tên rất bình thường, cũng là một người rất bình thường. Lúc này một bàn tay của hắn bị chặt đứt, sắc mặt trắng bệch, nhưng sau khi kêu thảm lên một tiếng lúc nãy, liền mạnh mẽ mím chặt môi lại, một lời cũng không nói. Hắn dùng cánh tay trái ôm chặt trên khớp nối của cánh tay phải. Hắn cũng không muốn mình chết vì mất máu quá nhiều. Mà hắn cũng biết rõ gã nam nhân thanh tú trước mặt này sẽ không lập tức giết chết mình ngay.



Những người làm công việc thế này như bọn họ, luôn luôn là cực kỳ cẩn thận. Những con đường tử vong của bọn họ, thường thường là chết do bị phản bội, hoặc là do thượng cấp giết người diệt khẩu. Có rất ít trường hợp bị kẻ thù tìm đến cửa, chém đứt cánh tay như thế này.



Vương Huyền ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lãnh liệt ai oán nhìn gã nam nhân thanh tú trước mặt mình. Hắn cũng không hỏi đối phương làm thế nào có thể tìm được nơi ở của mình. Mặc dù đây là sự hiếu kỳ lớn nhất của hắn, hắn chỉ là mạnh mẽ bình tĩnh hỏi:



- Anh muốn làm gì?



Hệ thống theo dõi bí mật cùng hệ thống báo nguy gắn bên ngoài căn nhà trọ, lúc đối phương phá cửa vào nhưng cũng không hề có chút phản ứng nào cả, xem ra đối phương trước khi đến đây đã tiến hành vô hiệu hóa bốn phía quanh nhà trọ rồi. Vương Huyền mặc dù chỉ là một gã nhân viên tình báo bình thường, nhưng năng lực tự bảo vệ mình cũng không tệ. Nhưng mà trước mặt đối phương, ngay cả một cú đá hắn cũng không ngăn được, một búa bá đạo của đối phương cũng không tránh nổi.



Từ hai tình huống trên kết hợp lại, hắn biết địch nhân hôm nay đến đáng sợ đến thế nào. Càng quan trọng chính là, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận thật sự của gã nam nhân thanh tú này rồi. Hắn bắt đầu sợ hãi, bắt đầu tuyệt vọng, nhưng đối phương cũng không có lập tức giết hắn... hắn cảm thấy còn có một tia cơ hội.



Thi Thanh Hải móc từ trong túi áo ra một hộp thuốc lá ba số 7, lấy một điếu đưa lên miệng, hít một hơi thật sâu, ngồi xỗm trên vũng máu bên cạnh. Hắn móc trên người Vương Huyền ra một cái ví tiền.



Thông qua điện thoại di động của thư ký Hải Luân văn phòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm, hắn thu được một ít tin tức. Nhưng mà những tin tức này quá mức mơ hồ, quá mức hỗn loạn. Hắn mất thời gian ba ngày để tập hợp, phân tích những tin tức này, nên mới tìm ra đầu mối là gã tên Vương Huyền này. Người này trên danh nghĩ là một gã nhân viên công tác trong một Quỹ vì Hòa bình của Hoàn Sơn Tứ Châu, nhưng mà số lần xuất hiện trong điện thoại di động của Hải Luân hình như hơi nhiều một chút.



Từ điểm đáng ngờ này, hắn bắt đầu âm thầm điều tra về gã tên Vương Huyền này, hơn nữa hắn còn chú ý đến những động tĩnh đặc biệt của người này vào khoảng tháng giêng của năm 67 Hiến Lịch. Với thành tích thủ khoa khi Tốt nghiệp Học Viện Quân Sự I, từng là một trong những gián điệp thành công nhất trong Liên Bang của Phiến quân, cho dù Vương Huyền có ẩn nấp tốt đến đâu đi nữa, hắn vẫn như cũ phát hiện ra rất nhiều vấn đề trong đó.



- Mày chắc là cũng biết tao.



Thi Thanh Hải vừa xoay xoay cái ví tiền, vừa lẩm bẩm mơ hồ nói:



- Cho nên mày hắn cũng hiểu rõ ràng, tao tới đây để báo thù. Mày đừng hy vọng có khả năng sống sót được. Nhưng trước khi mày chết, tao muốn biết một việc, Nghị Viên Mạch Đức Lâm đã biết được tin tình báo rằng Thai Chi Nguyên sẽ đi đến Sân vận động Lâm Hải Châu, đã dùng con đường gì để đưa thông tin này đến cho Dương Kính Tùng của Bộ Quốc Phòng?








o0o



Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải đã rất lâu không có liên hệ với nhau. Hắn cũng không biết Thi công tử đang bước đến rất gần chân tướng sự thật, thậm chí còn nắm giữ trong tay một ít bằng chứng chứng tỏ vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm kia có tham dự vào sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu. Vấn đề là, cả hai người thanh niên bọn họ đều đơn độc trên con đường báo thù riêng của mình, trong tay người này cho dù là có bằng chứng, người kia cũng không biết mà phối hợp.



Vị phu nhân kia của Thai Gia hẳn là Đại nhân vật phẫn nộ nhất trong chuyện này. Thế nhưng mà chuyện này dưới bối cảnh đại hòa giải của Liên Bang, Nghị Viên Mạch Đức Lâm lại đại biểu cho ý chí tập thể của dân chúng tại Hoàn Sơn Tứ Châu, dưới thời điểm sắp triển khai cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống sắp tới, những nhân vật chính trị trong Liên Bang đại khái cũng sẽ không nguyện ý mạo hiểm làm chuyện như thế này.







o0o



Nhìn số tiền trong tài khoản hiện lên trên màn hình máy tính trước mặt của mình, lần đầu tiên tận mắt chứng kiến trong tài khoản ngân hàng của mình lại có nhiều tiền đến như vậy, mặc dù Hứa Nhạc vốn rất bình tĩnh, nhưng lúc này cũng không khỏi có chút thất thần. Mãi cho đến hôm nay, hắn vẫn không thể nào hoàn toàn hiểu được, vị Lợi Thất thiếu gia kia đến tột cùng là dựa vào điều kiện đảm bảo gì, mà lại chấp nhận đầu tư vào mình như vậy.



Dựa vào mấy búa không theo quy tắc kia ư? Cách nói chuyện này quá mức khó tin, quá mức phiến diện, thật sự không phải bản tính mà một thương nhân bình thường nên có.



Thư ký Bạch Ngọc Lan bước vào, nhận lấy bản văn kiện xin cấp tài chính bảo dưỡng vũ khí mà Hứa Nhạc đã ký tên, sau đó chậm rãi đi ra khỏi văn phòng. Mấy ngày nay, gã nam nhân thanh tú như xử nữ kia vẫn như cũ duy trì một khoảng cách nhất định với Hứa Nhạc.



Nửa giờ sau, Bạch Ngọc Lan bỗng nhiên quay trở lại văn phòng, hắn nhìn Hứa Nhạc, trầm mặc một lúc thật lâu sau mới nói:



- Phòng Quân Giới bên kia có chút vấn đề, cuối giờ có cần đến xem một chút không?



Hứa Nhạc nhìn hắn, gật gật đầu. Chỉ có hai người bọn họ mới biết được, trong bản văn kiện lúc nãy, có kẹp một tờ chi phiếu giá trị 120 vạn đồng Liên Bang.