Gian Khách

Chương 2145 : Bạn đồng hành mới

Ngày đăng: 01:15 19/04/20


Hứa Nhạc cũng chưa từng trải qua cảnh ngộ nghèo mạt bao giờ. Hai năm đầu từ khi trở thành cô nhi, hắn được mẹ của Tiểu Cường nuôi cơm suốt hai năm. Cũng không biết sau đó ai dạy cho hắn hoặc là trời sinh ra hắn đã có tính tự tôn của mình, liền bỏ nhà Tiểu Cường đi, nhận tiền cứu tế của Chính phủ, chính thức gia nhập vào hàng ngũ cô nhi đầu đường xó chợ của Lý Duy.



Hắn đi theo Phong Dư đại thúc cũng học không ít kiến thức, nhưng cái gã ông chủ lưu manh này cũng chẳng bao giờ trả đồng tiền lương nào cho hắn, chỉ là trước khi chia tay mới để lại cho hắn một tờ chi phiếu chứa 500 vạn đồng Liên Bang.



Cũng là từ khi có được tờ chi phiếu kia, Hứa Nhạc mới xem như là tiến vào hàng ngũ những người có tiền.



Cuộc sống nghèo khổ khi còn là thiếu niên, cũng không có tạo thành quan niệm đam mê đối với tiền bạc trong đầu hắn, ngược lại luôn cảm thấy tiền tài chỉ là một loại công cụ mà thôi, thật sự cũng chưa từng có mục tiêu phấn đấu nào liên quan đến tiền bạc cả. Đây cũng không thể gọi là một nhân vật thánh khiết trong bùn đất lại nở ra một đóa hoa sen gì gì đó, mà chỉ là một gã Thạch Đầu Đông Lâm cho dù là quẳng vào hầm cầu bao lâu đi nữa thì vẫn là cứng rắn như vậy, chỉ cần lấy ra khỏi vũng nước thối quẳng vào hồ nước trong liền trở nên sạch sẽ mà thôi.



Cũng chính là bởi vì loại quan niệm này, cho nên số tiền mà Phong đại thúc để lại cho hắn trong tờ chi phiếu kia, cũng đủ để người bình thường trang trải cuộc sống cả đời, trong một năm ngắn ngủi đã bị hắn xài gần như hết nhẵn. Hắn lặng lẽ thông qua một con đường chợ đen, chuyển cho Lý Duy vừa mới ra tù tại Đại khu Đông Lâm xa xôi kia 100 vạn. Đặt hàng từ Công ty Cơ khí Quả Xác một hệ thống cảm ứng suy nghĩ đã lỗi thời, lại mua một số thiết bị khác. Dùng tiền mua cho Trương Tiểu Manh cháo trắng, thuốc men, bánh quy Tiểu Cẩu... Lại mua bánh, mua cháo cho Thai Chi Nguyên, cùng với Thi Thanh Hải đi hộp đêm... tiêu xài hoang phí như vậy, liệu còn lại được bao nhiêu?



Rời khỏi Đại học Lê Hoa, bắt đầu nhận tiền lương từ Công ty Cơ khí Quả Xác, lọt vào mắt xanh của Lợi Thất thiếu gia, nhận được một lần đầu tư tối mạo hiểm nhất của hắn ta, tựa hồ như là Hứa Nhạc lúc này đã trở thành một phú ông trẻ có ngàn vạn trong tay... Kết quả là ngay cùng ngày trở thành phú ông đó, hắn đã đem toàn bộ tài sản ngàn vạn này tặng lại cho người khác.



Không nhìn đến số tiền khổng lồ như vậy, cũng không có nghĩa là hắn không hiểu được ma lực của đồng tiền trong cái xã hội Liên Bang này. Cho nên khi hắn đưa tấm chi phiếu này cho Bạch Ngọc Lan, chính là sau đó, hắn vẫn còn hơi thẫn thờ một chút, chẳng lẽ là một chút tiền như vậy, thật sự đã có thể mua tính mạng của một người sao?







o0o



Từ sau ngày so đấu trong Phòng Quân Giới đó, Bạch Ngọc Lan lại biến thành bộ dáng giống y như trước, lời nói vẫn nhỏ nhặn, cực kỳ ít nói, nhưng hắn cũng đã bắt đầu chân chính thực hiện nhiệm vụ của một thư ký riêng. Thậm chí so với một gã thư ký riêng thông thường càng tốt hơn nhiều. Chỉ cần Hứa Nhạc cũng không có lên tiếng phản đối, hắn liền giống hệt như chiếc bóng vậy, luôn luôn đứng sau lưng Hứa Nhạc, trợ giúp hắn xử lý hết thảy những công việc từ lặt vặt tới phức tạp.




Bạch Ngọc Lan nghĩ thầm như vậy, đứng lên theo nguyên tác rót cho Hứa Nhạc một chén trà. Thu bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu chuyện... đây chính là phẩm đức tốt nhất của hắn. Thu 2000 vạn, hắn không ngại ngần kể cả chuyện trải chiếu mắc mùng cho Hứa Nhạc...



Loại trà xanh cực phẩm nhẹ nhàng phập phềnh trong tách trà bằng pha lê trong suốt, sau đó như lá vàng mùa thu, nhẹ nhàng chìm dần xuống, trong tách trà chỉ còn lại thứ nước vàng trong suốt đặc thù.



Hứa Nhạc quay đầu, nhìn thứ trà xanh trong chén, trong lòng nao nao...



- Tôi đến căn tin lấy cơm tối đây...



Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng nói, sau đó rời khỏi phòng.



Cả đời này của Hứa Nhạc cũng chưa từng có được một người hầu hạ chu đáo như vậy, trong lúc nhất thời không khỏi có chút không quen.



Bạch Ngọc Lan bước ra khỏi phòng, suýt chút nữa là đụng phải hai cô gái thanh xuân chính trực đang đi ngang trước cửa phòng, cặp mày thanh tú của hắn thoáng nhíu lại.



Hai cô gái kia dắt tay nhau đi vào căn phòng kế bên cạnh. Một cô gái trong đó biểu tình có chút cô đơn, trong thời tiết cuối xuân này, nàng ta lại mặc một bộ quần áo màu đen ảm đạm.



- Miêu miêu, đừng quá đau buồn như vậy nữa. Người chết rồi cũng không thể sống lại. Chí Hạo nếu còn sống cũng không muốn nhìn thấy cô thương tâm như vậy đâu.