Gian Khách

Chương 2149 : Thanh niên phẫn nộ (Thượng)

Ngày đăng: 01:15 19/04/20


Vì cái gì mà tại Hiến Lịch 37 chợt gióng lên một hồi chuông cảnh báo, lại còn là một thanh âm gào thét mãnh liệt nữa? Bộ Du Lịch Cảng Đô muốn kỷ niệm sự kiện này, đã tiến hành trang trí lại những nơi công cộng. Những căn phòng của hệ thống đường sắt cao tốc Cao Thiết bị khoát lên một lớp áo u ám. Nghe nói đây là ý kiến của Châu Trưởng La Tư. Những trang trí nội thất bên trong các căn phòng giao dịch bị biến thành một loại màu gỗ thô tối tăm. Chẳng lẽ không có ai nói qua rằng làm như vậy rất xấu xí hay sao?



Cảng Đô là thành phố phồn hoa lớn nhất của Liên Bang. Từ sáng sớm ngọn gió lạnh cứ như vậy mà thổi đi. Thổi qua thành phố rộng lớn. Thổi qua mấy tòa nhà cao ốc cao nhất trong mây, thổi qua những đường xá chằng chịt như mạng nhện, thổi qua ánh mắt của những thanh niên nam nữ còn đang say giấc nồng. Bọn họ từ nơi nào đi ra? Từ những giấc mộng hoang đường đi ra?



Nếu là ban đêm, một mảnh khói lửa to lớn kia dưới ánh sáng chiếu rọi của thành phố chói chang kia sẽ nhìn giống cái gì? Có khi nào giống một con quái thú nào đó hay không? Lúc này dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, đã làm cho người ta có một chút áp lực. Nếu là ban đêm âm u thì sao? Có thể nào khiến cho người ta nghĩ đến mà muốn nôn mửa?



Vận mệnh? Mọi người là dựa theo sự an bày của vận mệnh mà sống. Nhất là nơi này lại còn là thành phố Cảng Đô. Lại nghĩ đến đám thanh niên nam nữ ăn mặc trang phục u tối kia. Ban ngày bọn họ là ngủ mơ, ban đêm bọn họ là hoang đường. Không khí nơi này vì cái gì lại ẩn ẩn có thể ngửi được một mùi vị có thể khiến người khác phải buồn nôn.



Nghĩ đến lại muốn nôn mửa rồi.



Hứa Nhạc lôi theo cái thùng màu đen nặng nề, đứng trầm mặc tại cửa nhà ga tàu hỏa cao tốc Cao Thiết tại Cảng Đô, đứng dưới lối ra vào của hạ tầng kiến trúc mái vòm to lớn của nhà ga. Đối diện chính là một cái hồ lớn của Cảng Đô, là cái hồ lớn nổi tiếng cả Liên Bang. Sáng sớm hồ nức thế nhưng cũng không hề có cảm giác tươi mát nào. Cái nó có, chỉ là loại cảm giác bình lặng, trong cảm giác bình lặng còn mang theo một chút ẩm ướt.



Tang Hồ, một trong ba Đại khu hành chính lớn nhất Liên Bang. Nhìn lướt qua lớp sương trắng trên mặt hồ có thể nói là lớn nhất của tinh cầu này, có thể chứng kiến một mảng lớn những tòa nhà cao tầng tượng trưng cho quyền thế cùng với tiền tài ở phía bên kia. Những tòa kiến trúc kia nhìn qua có cảm giác rất gần, lại lựa chọn phương hướng là từ mặt Đông mà xuất hiện, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, để cho cái thành phố phồn hoa đô hội này, vô tình hay cố ý lộ ra một tia cảm giác âm trầm.



- Cái địa phương cứt chó gì thế này.



Lần đầu tiên đến Cảng Đô, thành phố nổi danh nhất Liên Bang, Hứa Nhạc cũng không có chút cảm giác hưng phấn nào. Hắn cúi đầu hạ giọng mắng một câu, tay kéo cái thùng đen âm trầm bước ra ngoài.



Phía sau hắn cách đó không xa là Bạch Ngọc Lan trầm mặc nhìn theo bóng lưng của hắn. Từ thái độ biểu hiện bên ngoài, Bạch Ngọc Lan biết rõ tâm tình Hứa Nhạc không vui. Thậm chí trên khuôn mặt giản dị trầm mặc kia, tựa hồ còn ẩn chứa một cỗ cảm giác phẫn nộ ức chế không chỗ phát tiết nữa. Chỉ là loại phẫn nộ này do đâu mà có?



Trong lòng của Bạch Ngọc Lan, Hứa Nhạc mấy ngày nay là một gã tính tình trầm ổn. Là một gã thanh niên luôn luôn dùng nụ cười sáng sủa nhất để đối mặt với tất cả mọi thứ. Tối qua trên đường đi đến đây cũng không xảy ra vấn đề gì, vì sao đến sáng nay tâm tình của hắn lại đột nhiên có biến hóa lớn đến như thế?


Thanh âm già nua của Nghị Viên Mạch Đức Lâm chợt tạm dừng trong chốc lát, sau đó mang theo một tia sầu não nói:



- ... Đã từng là bạn bè của tôi, nhưng sau đêm hôm qua, đã xem tôi là kẻ địch của họ...



Nghị Viên Mạch Đức Lâm lẳng lặng nhìn đám người đứng bên dưới hội trường, chậm rãi giơ cánh tay phải của mình lên:



- Có một vài người, muốn dùng bạo lực cùng với cái chết để cảnh cáo chúng ta, chọc giận chúng ta, phá hoại thế cục hòa bình hiện tại trong Liên Bang, mà chúng ta...



Thanh âm của ông ta chợt tăng thêm vài phần, gằn từng tiếng mà nói:



- ... nếu như cũng sử dụng bạo lực và cái chết để đáp trả lại bọn họ, như vậy chúng ta có khác gì so với bọn họ đâu chứ?... Tôi có bảy vị bằng hữu lâu nay sớm tối đều ở bên nhau, lần này đã bị chết trong cuộc ám sát vô sỉ này. Tôi càng biết rõ, có thêm 300 dân chúng vô tội, thậm chí còn nhiều hơn nữa cũng đã theo họ mà đi.



Khóe mắt Nghị Viên Mạch Đức Lâm có chút hơi ươn ướt, thanh âm già nua vang vọng trong làn gió lạnh thổi qua hội trường diễn thuyết lộ thiên, vô cùng lay động lòng người:



- Vì để giết chết lão già này, đã khiến cho nhiều người vô tội như vậy chết đi, tôi cảm thấy vô cùng bi thương và áy náy.



Sau đó thân hình già nua của ông ta chợt cong người lại, cúi xuống 90 độ, giữ tư thế đó rất lâu. Ánh đèn chụp bốn phía lóe lên loang loáng một mảnh.



Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn Nghị Viên Mạch Đức Lâm diễn thuyết trên kênh tin tức, sau đó cúi đầu, co chân lên, vùi mặt vào trong đầu gối của mình, thấp giọng nói:



- Đồ chó chết...