Gian Khách
Chương 2154 : Uống rượu tắm giáp (Hạ)
Ngày đăng: 01:15 19/04/20
Đầu Thu năm rồi, con robot MX thế hệ mới của Liên Bang đã tại khu Tinh Vực tam giác Bách Mộ Đại lần đầu tiên tiến hành thực nghiệm thực tế, đạt được một kết quả mang tính hủy diệt mạnh mẽ. Chính phủ Liên Bang, nhất là Quân đội đối với lần thất bại này vô cùng phẫn nộ. Tổng Thống Tịch Cách và Cố vấn An toàn Quốc gia bỏ ngoài tai mọi lời giải thích của Ban Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác, lại không chút nào khách khí, dùng những lời chỉ trích nặng nề nhất.
Lần thực nghiệm thất bại này, đã tạo ra rất nhiều hậu quả phức tạp. Tiểu đội 7 của Công ty Bảo an Tịnh Thủy mà Hứa Nhạc đang làm Chủ quản Kỹ thuật, liền biến thành kẻ thế mạng, đến hôm nay vẫn còn bị lâm vào tình trạng giải tán tạm thời. Mà Bộ Công Trình của Công ty Quả Xác, kẻ trực tiếp thực hiện quá trình nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới, đã tiêu hao vô số tài nguyên cùng với tài phú của Liên Bang, cuối cùng lại mang về một thất bại thảm hại như vậy, tự nhiên là kẻ phải thừa nhận áp lực lớn nhất.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên Chủ quản Cao cấp của Bộ Công Trình, Chủ nhiệm Jose mới đích thân chạy tới nơi tiến hành tuyển dụng mùa xuân của Tổng Công ty Cơ khí Quả Xác. Đám chuyên gia nghiên cứu của Bộ Công Trình đối diện với vấn đề sóng điện hỗn loạn của hệ thống song động cơ đã bó tay không cách nào nữa. Dưới tình huống áp lực như vậy, Chủ nhiệm Jose đành phải đặt niềm tin vào đám sinh viên vừa mới tốt nghiệp của ba Học Viện Quân Sự lớn của Liên Bang, có thể giống như là nghé con mới sinh chưa biết sợ cọp vậy, có thể có những lối suy nghĩ thoát ra khỏi lối mòn cố hữu của đám người trong Giới Khoa Học Liên Bang, đưa ra cho mình, cho Bộ Công Trình công ty Quả Xác, cho Liên Bang một sự kinh hỉ nào đó.
Đề thi của cuộc tuyển dụng mùa xuân lần này, toàn bộ là do các chuyên gia của Bộ Công Trình đưa ra, nhất là câu hỏi cuối cùng trong đề thi, quan hệ tới hệ thống phun lưu khí điện tử trong Chủ pháo trên chiến hạm vũ trụ. Trên thực tế nguyên nhân là do Bộ Công Trình đã phát hiện ra, vấn đề trí mạng của con robot thế hệ mới này, chính là do trong hệ thống song động cơ thiết kế có tính cách mạng này, lại xuất hiện vấn đề tại hệ thống phun lưu khi điện tử.
Đây là một loại khảo hạch cực kỳ có tính thử thách cao, nhưng trong đó cũng có xuất hiện một ít thí sinh có biểu hiện nổi bật, tương đối xuất sắc. Giống như gã Chu Ngọc này, hiện tại đã tăng cấp vượt mức, trở thành Phó Chủ nhiệm Công trình sư, giống như Phác Chí Hạo, cũng giống như gã lính ngồi cầu tên là Hứa Nhạc kia vậy.
Nhưng mà những ý tưởng xuất hiện trên các đề thi kia, vẫn như trước không cấp cho những chuyên gia lâu năm của Bộ Công Trình linh cảm gì. Chủ nhiệm Jose có chút thất vọng... Cho nên khi Giáo sư Trầm chạy đến cướp Hứa Nhạc đi, hắn cũng không phản ứng gì quá mức, cũng không để ý đến. Nhưng không ngờ được, chỉ mấy tháng sau, cái gã thanh niên tên Hứa Nhạc này không ngờ lại biến thành một nhân vật quan trọng như thế.
Đám khoa học gia đỉnh cao đứng đầu Giới Khoa Học Liên Bang tại Viện Khoa Học kia, là những người đầu tiên phát hiện ra vấn đề mấu chốt của hệ thống song động cơ này, chính là phương diện quan sát lượng tử mà tính toán động thái của nó. Vấn đề là trong toàn bộ Giới Khoa Học Liên Bang, cho đến nay vẫn không hề có ai tự nguyện chui đầu vào trong cái ngõ cụt này. Mấy trăm năm qua, Giới Học Thuật Liên Bang, đã hoàn toàn là bỏ trống phần kiến thức này. Trước đó, Viện Khoa Học Liên Bang, đám người Bộ Công Trình của Quả Xác, công ty Cổ Chung, những khoa học gia trí tuệ hàng đầu của Liên Bang cùng hợp tác lại, nhưng cũng đành bó tay không cách nào giải quyết nổi.
Ngoại trừ vị Giáo sư Trầm Lão đã sớm bị người đời lãng quên kia.
Mà đúng vào lúc này, Giáo sư Trầm Lão đột nhiên lại qua đời. Những số liệu cùng với những hàm số công thức quan trọng trong phòng thí nghiệm của ông ta, toàn bộ bị Viện Khoa Học Liên Bang cướp lấy.
Khi biết được tin tức này, Chủ nhiệm Jose có chút vui sướng. Dù sao thì con robot thế hệ mới của Liên Bang có thể thành công, như vậy, trong hồi chiến tranh với Đế Quốc, có lẽ Liên Bang sẽ chiếm được không ít ưu thế. Nhưng mà ngay sau đó ông ta lại đâm ra ngơ ngẩn... Chuyện nghiên cứu này đã tốn của Bộ Công Trình Quả Xác hơn 10 năm làm việc cật lực, thậm chí là nhiều thời gian hơn cho việc chuẩn bị nữa, vốn có thể tạo thành những thành quả có thể khiến cả Liên Bang khiếp sợ, mắt thấy đã sắp dâng lên tới miệng rồi, rốt cuộc lại bị người khác phổng tay trên mất công lao.
Hay là tự mình bắt tay vào việc nghiên cứu từ đầu? Không có khả năng. Giáo sư Trầm Lão đã mất không biết bao nhiêu năm nghiên cứu, vùi đầu vào lĩnh vực nghiên cứu lượng tử mà dự đoán động thái, mới tính toán ra được những số liệu quan trọng cùng với những công thức hàm số này. Tuy rằng hiện tại cả Liên Bang đều đã biết về phương hướng nghiên cứu cụ thể, nhưng muốn bắt tay nghiên cứu lại từ đầu, lại phải tốn thêm bao nhiêu thời gian nữa đây?
Đúng vào lúc này, Trầm thư ký đã dùng một đường truyền mã hóa tuyệt mật, gọi đến một cú điện thoại, cung cấp cho Chủ nhiệm Jose một cái tên. Gã thanh niên kia thông qua Chu Ngọc, cung cấp cho trung tâm cuồn cuộn không ngừng những số liệu quan trọng, khiến cho Bộ Công Trình Quả Xác nảy sinh ra một hy vọng thành công mới.
Bước lên mộ băng chuyền tự động có chút khô khan, đi dọc theo con đường tiến vào khu vực sâu nhất trong nhà kho. Đó là khu vực đặc biệt, được phân cách với phần còn lại bằng một bức tường cực lớn, làm bằng thứ vật liệu trong suốt. Bên trong bức tường trong suốt kia có một vật gì đó cao khoảng chừng sáu, bảy thước, được một tấm chắn màu lam lớn che phủ bên trong.
Hứa Nhạc nhìn cái vật to lớn giống như là một pho tượng khổng lồ kia, tay phải hắn vốn đang đặt bên cạnh hông, nhịn không được nắm chặt lại.
Chủ nhiệm Jose khẽ nói mấy câu gì đó vào trong micro nhỏ đeo trên cổ tay. Trên trần nhà kho vô cùng khổng lồ trên đầu mọi người chợt vang lên thanh âm thiết bị điện tử khởi động nho nhỏ.
Chu Ngọc nhìn thấy khuôn mặt Hứa Nhạc bên cạnh mình có chút khẩn trương, không nhịn được, mỉm cười vỗ nhẹ lên bả vai của hắn. Giờ phút này đây, hắn đối với tên thanh niên gia hỏa tướng mạo bình thường này, đã là bội phục đến cùng cực.
Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu.
Tấm chắn màu lam kia chậm rãi được kéo lên.
Một con robot màu trắng tinh dần dần lộ rõ hình dáng trước mặt của mọi người. Tuy rằng trên người nó bám đầy bụi bặm, trên phần bụng của con robot lại còn có dấu vết của một vụ nổ mạnh nữa, nhưng mà nhìn con robot thuần khiết trắng tinh, thậm chí có thánh khiết nữa... khí tức mạnh mẽ vẫn xuyên thấu ra, đập mạnh vào mắt mọi người.
Hứa Nhạc nheo mắt lại, trong lòng ngoại trừ sinh ra một loại cảm giác rung động, không khỏi còn có chút kỳ quái nữa. Một con robot vượt thời đại quan trọng như thế, vì sao lại trông có vẻ thê thảm như vậy.
Bạch Ngọc Lan trầm mặc đứng sau lưng hắn lúc này cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn con robot màu trắng tinh này, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp. Hắn biết con robot này, có thể nói là rất quen thuộc nữa, bởi vì hơn một năm trước đây, con robot màu trắng này, còn robot không ai bì nổi này, chính là trong lúc hắn đang điều khiển, đã tự động nổ mạnh, tạo thành bộ dáng thê thảm trước mặt.
Đột nhiên, trên đỉnh nhà kho chợt thò ra một cái vòi dài, từ trong vòi phun xuống một luồng chất lỏng màu lam nhạt. Nói phun xuống có lẽ cũng không thích hợp, mà giống như là trời giáng mưa to vậy, rơi xuống đầm đìa.
Chất lỏng màu lam nhạt, đem lớp bụi bặm trên toàn thân con robot nhanh chóng quét sạch đi, lộ ra một con robot sáng lạng chói mắt. Toàn thân nó phát ra hàn khí bức nhân, giống như là một thanh đao ánh bạc vậy. Mặc dù vẫn đứng yên bất động, đang được tắm táp, thế nhưng vẫn như trước phát ra khí thế không ai bì nổi.