Gian Khách

Chương 2196 : Đã chép lại còn chép sai!

Ngày đăng: 01:15 19/04/20


Đến phiên nhân viên Kỹ thuật của Bộ Công trình Quả Xác lên bục tiến hành báo cáo số liệu kỹ thuật. Trong căn phòng chỉ huy lúc này đột nhiên trở nên một mảnh im lặng… Ngay sau đó là một tràng tiếng vỗ tay vang rền… Tiềng vỗ tay lần này mặc dù có nhỏ hơn một chút, thế nhưng lại kéo dài hơn một chút. Các nhân viên Kỹ thuật, Công Trình sư của Bộ Công trình Quả Xác đều bị kích động nhìn lên vị nữ Chủ quản Kỹ thuật trẻ tuổi đang đứng trên bục diễn thuyết. Tất cả bọn họ đều hiểu rõ ràng hơn những người ở đây, trong công cuộc nghiên cứu chế tạo con robot thế hệ mới của Liên Bang, vị nữ tiến sĩ thiên tài trẻ tuổi này đã đóng góp công sức mang tính quyết định đến như thế nào… Thậm chí ngay cả các vị tướng quân, các đại lão Quân đội Liên Bang đang ngồi trên khán đài cũng bắt đầu vỗ tay không ngừng, thể hiện sự thưởng thức của mình đối với năng lực kỹ thuật thiên tài của một thế hệ thanh niên trong Liên Bang. Truyện ""



Sau khi tiếng vỗ tay ngừng hẳn, Thương Thu vẫn đứng yên lặng, chưa vội mở miệng diễn thuyết. Cô ta nhẹ nhàng đọc kỹ lại một lần nữa những số liệu kỹ thuật trước mặt, tựa hồ như đang gặp một chuyện gì cực kỳ khó xử vậy. Một lúc thật lâu sâu, cô ta mới hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nói:



- Vừa rồi vị giáo sư Thôi của Viện Khoa học Liên Bang đã nói tới chuyện vào thời khắc cuối cùng cả hai con robot đều đồng thời bị hỏng nặng… Tôi nghĩ mình trước tiên nên giải thích cho mọi người hiểu về vấn đề này một chút… Con robot Tiểu Bạch Hoa của Bộ Công trình Quả Xác cuối cùng bị hư hỏng nặng, đó chính là bởi vì nó gánh chịu những tổn thương mạnh mẽ do ngoại lực bên ngoài tác động trong một thời gian dài. Về điểm này thì mọi người đều phải công nhận một điều là vị phi công điều khiển con robot Từ Hải quả thật là có được năng lực chiến đấu cực kỳ cường đại. Mà con robot Từ Hải bị tổn thương nghiêm trọng, nguyên nhân lại chính là sự sai lầm trong thiết kế hệ thống động cơ. Trong chiến đấu sau này với phía bên Đế Quốc, đây rỏ ràng là một sai lầm chí mạng. Đây là một vấn đề hoàn toàn hợp logic.



Nói đến đây, Thương Thu thoáng tạm dừng lại một chút. Cô ta theo thói quen đưa một ngón tay út lên khẽ chỉnh lại cái gọng kính đang xệ xuống trên chóp mũi của mình. Móng tay của cô ta cũng không hề sơn phết gì cả, hoàn toàn tự nhiên, nhìn qua vô cùng xinh đẹp một cách đơn giản, thuần khiết. Truyện ""



Mệnh lệnh nghiêm khắc của Chủ nhiệm Jose lúc nãy ở dưới khác đài, khiến cho cô ta hiểu rất rõ ràng một chuyện, trong xã hội Liên Bang này kỳ thật cũng không hoan nghênh cô ta trong thời điểm như thế này mà làm ra những hành động đó. Những tin tức mà Hứa Nhạc cố tình đưa ra trên mạng lúc đó, đã khiến cho tầng lớp lãnh đạo Giới Khoa Học Liên Bang phải giật mình đánh thót, nhưng lại cũng đã mạnh mẽ, hung hăng đạp thẳng lên khuôn mặt già nua, nghiêm trang của đối phương một cước… Điều đó quả thực đã làm xúc động rất nhiều dây thần kinh nhạy cảm của rất nhiều đại nhân vật trong Liên Bang, làm tổn thương lợi ích của không biết bao nhiêu người… Cho dù là những người đó ngay từ đầu cũng đã đứng ở phía đối lập với Viện Khoa học Liên Bang đi chăng nữa. Nhưng mà chuyện này cùng với chuyện mà khi nãy Chủ nhiệm Jose đã từng nói, liên quan đén lòng tin của dân chúng đối với Chính phủ Liên Bang, kỳ thật cũng hề có chút quan hệ nào. Chuyện này thuần túy chỉ là vấn đề thuộc về thể diện của Liên Bang mà thôi. Những giai tầng đứng đầu, thao túng cả Liên Bang, thật sự không muốn đem những trò hề của chính mình, đi thể hiện một cách trần trụi trước mắt của đám công dân bình thường của Liên Bang.



Ngay cả trong lòng của những công dân bình thường của Liên Bang, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện vị Viện trưởng Lâm Viễn Hồ tôn kính trong lòng bọn họ có vấn đề gì đó về mặt đạo đức. Bọn họ không hề nghĩ đến tình huống một trong khi những hình tượng tốt đẹp về vị Giáo Sư khả kính này hoàn toàn sụp đổ, thì sẽ là một sự thống khổ mãnh liệt về mặt tinh thần đến như thế nào. Cho nên tuyệt đại đa số mọi người đều thà rằng mình không biết rõ chân tướng, chỉ đắm chìm trong những hình ảnh cao thượng giả dối mà đám báo chí cũng với các tập san khoa học kia xây dựng nên mà thôi.



Trong lòng Thương Thu có chút tự giễu, thầm nghĩ chẳng phải trước đây mình cũng đã giống như thế hay sao? Trước khi được Hứa Nhạc dùng những số liệu, những tính toán, dùng cả sự thật thực tế của ngày hôm nay mà thuyết phục mình, bản thân mình nói thế nào cũng làm sao có thể tin được rằng Viện trưởng Lâm Viễn Hồ lại có thể làm ra những chuyện như thế được?



Cô ta cũng không có ý định đem những chuyện đó mà nói ra, cho nên cô khép những số liệu tính toán mà bản thân cô và Hứa Nhạc đã từng chuẩn bị rất lâu kia lại, kẹp bên người, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:



- Tính năng của con robot Từ Hải bên phía Viện Khoa Học Liên Bang quả thật là vô cùng xuất sắc, nổi trội, thế nhưng, một khi đã là tiêu chuẩn robot thế hệ mới của Quân đội Liên Bang, như vậy tính ổn định đương nhiên phải là… Truyện ""



Đột nhiên cô nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc lộ ra bên mé phải phía dưới của khu vực phòng chỉ huy, đó là những đồng nghiệp đã đêm ngày cũng với cô ta miệt mài làm việc biết bao nhiêu năm nay, trên mặt của những đồng nghiệp quen thuộc đó đều lộ ra một vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Đại khái là bọn họ cảm thấy kỳ quái, vì sao biểu hiện của Thương Thu hôm nay lại bình tĩnh đến mức như thế, cũng không hề lộ ra vẻ vui mừng, kích động.



Những người khác trong căn phòng chỉ huy bên dưới thì cũng không cảm thấy bất ngờ vì biểu hiện lúc nãy của cô ta. Một nữ Công trình sư trẻ tuổi mà xinh đẹp như cô ta, có thể trở thành một Chủ quản Kỹ thuật của Bộ Công trình Quả Xác, như vậy khặng định là có rất nhiều những tố chất đặc thù mà người bình thường không có. Còn những vị đại lão trong Quân đội Liên Bang thì lại nghĩ, sự bình tĩnh trầm mặc như thế này, mới là tố chất của Công trình sư thiết kế ra con robot thế hệ mới trong Liên Bang.



……



- Tôi không muốn nói tiếp nữa…



Thương Thu đột nhiên cau mày lại, nói một câu bực tức. Sau đó cô đưa tay lên gỡ cặp mắt kính trên mũi xuống, ném mạnh xuống mặt bàn trên bục diễn thuyết. Cô liếc nhìn một vòng mọi người trên khán đài bên dưới, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:



- Bởi vì những lời này cũng không phải là lời mà tôi muốn nói…
- Nếu hôm nay con robot Từ Hải cũng không có nổ tung, như vậy chúng tôi cũng không thể chứng minh được điều gì cả. Nhưng mà những vết nứt dạng đường khớp xạ tuyến trên vách hệ thống song động cơ của con robot Từ Hải, đã đủ để chứng minh được rỏ ràng, Viện Khoa Học Liên Bang các người đã từng làm cái gì.



- Cô không có bằng chứng mà cứ nói bừa bãi!



Gã giáo sư kia vẫn dùng giọng điệu phẫn nộ mà phản bác:



- Chắc chắn là bên phía Quả Xác trước đây đã ăn cắp những số liệu của Viện Khoa Học Liên Bang, và đã phát hiện ra được cái tai họa ngầm này, nhưng lại không chịu công bố ra, bây giờ mới vô sỉ lấy nó ra mà giở trò thay trắng đổi đen như vậy.



Thương Thu đoán ra được vị Giáo sư ở dưới khán đài này, khẳng định là có tham dự vào việc đánh cắp số liệu kỹ thuật, nếu không cũng sẽ không thể hiệ sự phẫn nộ đến vậy, hơn nữa đến tình huống như thế này lại còn mạnh miệng phản ngôn, thậm chú lại còn vừa ăn cắp vừa la làng nữa. Cô ta luc này cũng không thể tiếp tục khống chế tâm tình của mình nữa, quay xuống dưới khán đài phẫn nộ nói lớn:



- Đừng quên rằng những số liệu trung tâm của Giáo sư Trầm Dụ Lâm đã được tiến hánh bảo vệ điện tử. Trong hệ thống máy tính Trung Ương Liên Bang vẫn còn lưu trữ rõ ràng. Nếu như các người chỉ tiến hành tham khảo mà thôi, cũng không ai phát hiện ra được vấn đề gì. Nhưng mà các người lại vvo sỉ rập khuôn toàn bộ công thức số liệu.. Có bản lưu trữ trong hệ thống máy tính Trung Ương, cộng thêm những dấu vết hiện thị trên vách động cơ. Đây chính là bằng chứng chính xác nhất và thiết thức nhất.



Vị nữ Công trình sư này dùng biểu tình thất vọng mà nhìn đám giáo sư của Viện Khoa học Liên Bang đang trầm mặc bên dưới, một lúc sau mới nhẹ giọng nói tiếp:



- Các ngươi trông giống như là một tên trộm ngu ngốc vậy. Đi sao chép bài thi của người ngồi cùng bàn, kết quả là lại đi chép luôn đi cái đáp án mà ngay từ đầu chúng ta đã biết là sai rồi… Giới Khoa học Liên Bang, lại được một đám gia hỏa vô sỉ lại vừa ngu xuẩn như các ngươi làm đại diện, như vậy còn có thể có được thành tựu gì cơ chứ?



Câu so sánh này không hề nghi ngờ là cực kì nặng nề. Bên phía Viện Khoa học Liên Bang bởi vì sự đả kích trực tiếp này mà không biết phải chống đỡ thế nào, cũng không có dũng khí để mà tiếp tục biện giải nữa.



Thương Thu đứng trên bục diễn thuyết, dùng vẻ mặt thất vọng cùng với cảm xúc tràn đầy nhưng lại không nói nên lời. Cô ta mạnh mẽ hít thở thêm vài lần nữa, mới có thể ổn định lại tâm tình phức tạp trong đầu. dợm bước chân đi xuống. Truyện ""



Nhưng mà đúng lúc này, vị Viện trưởng Lâm Viễn Hồ trên khán đài lại chậm rãi bước xuống, nhẹ nhàng hỏi:



- Hình như cô còn có chuyện gì muốn hỏi nữa, phải không?



Thương Thu trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó nói: Truyện ""



- Chúng tôi đã tiến hành tính toán kỹ càng thời gian mà hệ thống động cơ của con robot Tử Hải bị trục trặc, phải là sau ba phút mới đúng. Nhưng thực tế nó lại xảy ra sớm hơn chúng tôi tính toán đến 37 giây.