Gian Khách
Chương 2197 : Ổn định phong ba!
Ngày đăng: 01:15 19/04/20
Thân hình Viện trưởng Lâm Viễn Hồ đứng trên khán đài nhìn qua có vẻ vô cùng tàn tạ. Ông khẽ gật gật đầu một chút, trả lời:
- Tôi vốn cũng không hề có nghiên cứu gì cái gì về mô hình khả trắc động thái lượng tử gì cả. Sau khi lấy được số liệu nghiên cứu của Dụ Lâm, chỉ căn cứ vào trực giác nghiên cứu khoa học nhiều năm, mà cảm thấy mô hình hàm số kia có một tham số nào đó, đặt vào trong tổng thể công thức, cảm giác có vẻ gượng ép, có chút không hợp lý… Nhưng chung qui người ta càng già thì lá gan cũng càng nhỏ. Huống chi đây là lĩnh vực mà tôi không hề có chút hiểu biết. Cho nên tôi cũng không hề để tâm đến việc cải biến tham số công thức này làm gì. Tôi chỉ nhắc nhở những người đồng nghiệp trong viện, khi tiến hành thiết kế hệ thống phun lưu khí điện tử, thì phải gắn thêm vào một số thiết bị thu thập tín hiệu nhạy cảm một chút… Một khi phát hiện ra hệ thống động cơ có phản ứng gì khác thường, hay lâm vào trạng thái nguy hiểm, thì lập tức có phản ứng bảo hộ tốt nhất. Động cơ của con robot Tử Hải quả thật là đã bị nổ tung, chẳng qua nó cũng không có ảnh hưởng quá rộng đến toàn bộ con robot, gây ra nổ lớn trầm trọng hơn. Điều ấy cũng khiến tôi cảm thấy an ủi lắm rồi.
Thương Thu đứng trên bục diễn thuyết đột nhiên mở miệng hỏi:
- Là phản ứng làm lạnh tức thì, không thể nghịch chuyển, đúng không?
- Đúng vậy.
Một tiếng trả lời đúng vậy vô cùng bình thường, nhẹ nhàng, tựa như là một vị Giáo sư trong trường Đại học đang chỉ dẫn một nữ sinh viên thiên tài của mình vậy, thế nhưng tất cả mọi người có mặt ở đó đều hiểu rõ ràng, vị lãnh tụ của giới Khoa học Liên Bang, Giáo sư Viện trưởng Lâm Viễn Hồ của Viện Khoa học Liên Bang, chính là đứng trước mặt Tổng thống tiên sinh cùng với vô số người khác, chính thức thừa nhận rằng mình đã sao chép thành quả nghiên cứu của người khác.
Những số liệu lưu trữ cố định sẵn nằm trong cái Máy tính Trung ương Liên Bang dưới lòng đất sâu thẳm của Cục Hiến Chương kia, cộng thêm những hình ảnh phân bố hình tuyến của vết nứt trên vách động cơ do Bộ Công trình Quả Xác đã tính toán ra trước, trừ khi là Bộ Cong trình Quả Xác có khả năng tiên tri trước tương lai, bằng không thì ngoại trừ khả năng Viện Khoa học Liên Bang đã sao chép số liệu của Công ty Cơ khí Quả Xác, cũng không còn cách nào khác có thể giải thích hợp lý hơn nữa.
Cái phần động cơ nổ tung của con robot Tử Hải trên căn cứ Cựu Nguyệt kia, có khả năng cải tạo nữa hay không cũng không còn quan trọng nữa. Ít nhất trên phương diện của Viện Khoa học Liên Bang là như thế. Thế nhưng những dấu vết nổ tung trên thành động cơ của con robot sau khi xem xét, nếu thật sự hoàn toàn giống với hình dáng trên bức vẽ lý thuyết mà Thương Thu đã trình bày kia, như vậy nếu chuyện này cứ tiếp tục điều tra nữa, sẽ là một sự nhục nhã khủng khiếp mà bọn họ không cách nào có thể thừa nhận nổi.
Vị nữ Công trình sư trẻ tuổi thiên tài của Bộ Công trình Quả Xác kia đã nói đến những điểm thế này rồi, Viện trưởng Lâm Viễn Hồ cho dù có muốn tiếp tục che dấu sự thật nữa, thì cũng đã không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa rồi. Cho nên ông ta mới có chút mệt mỏi đứng lên, trao đổi với đối phương mấy câu, gián tiếp thừa nhận chuyện Viện Khoa học Liên Bang đã sao chép những số liệu công thức quan trọng của Giáo sư Trầm Dụ Lâm.
Lão Viện trưởng già lúc này đã đứng lên, ông ta nheo cặp mắt có chút đục ngầu của mình, nhìn chằm chằm vào vị nữ Công trình sư đứng trên bục diễn thuyết, vẻ già nua trên khuôn mặt của ông ta nhìn qua đặc biệt rõ nét hơn bình thường. Giờ khắc này đây, ông ta nhìn vị nữ Công trình sư trẻ tuổi, trong lòng lại đang suy nghĩ về Giáo sư Trầm Dụ Lâm đang nằm im trong nghĩa trang công cộng Ngân Hà, nghĩ tới gã đệ tử bế môn của ông bạn già Trầm Dụ Lâm đang ở trên Cựu Nguyệt xa xôi kia, cái tên gia hỏa tên là Hứa Nhạc kia.
Cách đây mấy ngày, Lâm Viễn Hồ cũng đã ghé qua nghĩa trang công cộng Ngân Hà, thăm mộ của Giáo sư Trầm lão. Hai người dù sao trước đây cũng đã từng là bạn bè tương giao tâm đầu ý hợp nhiều năm, mặc dù trong dòng đời nhân sinh dài lâu của bọn họ, bởi vì sự ích kỷ ti tiện của một người mà tình bạn bị cắt đứt…
Viện trưởng Lâm Viễn Hồ hướng về bốn phía, khẽ cúi đầu một cái, nhưng cũng không nói câu nào.
Năm xưa ông ta hoàn thiện thiết kế hệ thống đa động cơ bên trên chiến hạm vũ trụ, cần phải có được những tài nguyên, kiến thức của Viện Khoa học Liên Bang, cần phải có một bước đệm để tiến thân, cho nên đã âm thầm tiến hành phục chế lại những thiết kế mà trước đó Giáo sư Trầm Dụ Lâm đã thiết kế thành công. Chính nhờ lần đó mà ông ta mới có được mấy chục năm đắm chìm trong vinh quang và địa vị như thế này.
Hơn mười năm trôi qua, Giáo sư Trầm Dụ Lâm đã chết, sự phong ba năm đó trong Giới Khoa học đã sớm bị ông ta áp chế xuống, không ai dám nhắc lại nữa. Ông ta còn định sẽ tiếp tục thẳng tiến trên con đường vinh quang này, rồi cũng cứ như vậy yên lành về hưu trong danh dự. Thế nhưng kết quả cuối cùng lại gặp phải vấn đề trong nghiên cứu con robot thế hệ mới lần này, nên đã gặp phải một sự đả kích nặng nề nhất trong đời của ông ta.
- Cái ông bạn già thích hút thuốc kia, lúc này chắc là đang nằm trong ngôi mộ, nhìn mình mà chê cười…
Vị Viện trưởng già nua yếu ớt kia lúc này đang suy nghĩ trong lòng như vậy…
Toàn bộ căn phòng chỉ huy lúc này tràn ngập trong một mảnh im lặng. Lúc này cũng không có người nào dám mở miệng nói gì cả. Bởi vì sự thật chân tướng mà Thương Thu mới vạch trần, thật sự là khiến kẻ khác quá mức khiếp sợ. Truyện ""
Các đại nhân vật Liên Bang trên khán đài lúc này đều hướng về phía Tổng thống Tịch Cách tiên sinh mà nhìn lại, thế nhưng chỉ nhìn thấy nét mặt vô cùng âm trầm của Tổng thống Tịch Cách tiên sinh.
Những người được tận mắt chứng kiến trận đối chiến robot hôm nay kỳ thật cũng không nhiều. Nhưng mà những người trên chiếc phi thuyền quân dụng của Liên Bang, phụ trách quá trình dọn dẹp chiến cuộc này, đại khái cũng hiểu rõ một chút. Sự giám sát của Quân đội trên chiếc chiến hạm mặc dù vô cùng nghiêm ngặt, thế nhưng trong ánh mắt những người đó đều thường xuyên toát ra vẻ mặt vô cùng tôn kính. Truyện ""
Hứa Nhạc chung qui cũng chỉ là một người bình thường, sau khi dòng nước ấm áp tẩy đi hết những mỏi mệt, sau khi cơn đau nhức nhanh chóng trôi qua, thay một bộ quân phục không quân hàm thoải mái, nhìn ánh mắt của những gã quân nhân đi theo giám sát mình, hắn bắt đầu hưởng thụ cái cảm giác chiến thắng, được người khác ngưỡng mộ.
Hắn biết rõ Lý Cuồng Nhân cũng đã hoàn thành những trình tự giống như mình vừa hoàn thành này, chỉ có điều khiến cho hắn cảm thấy có chút khó hiểu, giống như là những người trên chiến hạm này hình như đã nhận được mệnh lệnh ngầm nào đó, cho nên tận lực cách ly hai người này ra, không cho gặp nhau.
Chẳng lẽ đây cũng là tiêu chuẩn xử lý của Quân đội Liên Bang hay sao? Hứa Nhạc cũng không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, nên sau đó bắt đầu ngồi lên ghế ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài của cửa sổ phòng mình. Trong lòng hắn lặng yên thoáng tính toán một chút thời gian. Nhìn những cảnh vật cùng với ánh sáng hằng tinh chiếu ở bên phải của chiếc chiến hạm, khẳng định chiếc chiến hạm này cũng không phải là đang bay về căn cứ Cựu Nguyệt lúc trước nữa, mà là bay về một phía khác của mặt trăng. Chính xác là phần mặt trái của mặt trăng Cựu Nguyệt.
- Ở nơi này cách căn cứ hạm đội gần hơn so với căn cứ Cựu Nguyệt.
Gã sĩ quan Thiếu úy kia khẽ giải thích.
Hứa Nhạc gật gật đầu, nhớ tới lời đồn trên mặt trái của căn cứ Cựu Nguyệt có một căn cứ bí mật nào đó của hạm đội Liên Bang.
- Có cần tôi giúp ngài làm gì nữa không?
Viên sĩ quan Thiếu úy rất lễ phép hỏi hắn.
- À. Cái valy đen của tôi, lúc nào tôi có thể nhận lại nó?
Hứa Nhạc rất quan tâm đến những thứ bên trong cái valy của hắn.
- Sau khi tiến hành xong những trình tự tiêu chuẩn cần thiết, nhận được mệnh lệnh từ phía cấp trên, khi ngài rời khỏi căn cứ của chiến hạm, trở về căn cứ Cựu Nguyệt, cái valy sẽ được trực tiếp trả lại cho ngài.
Viên Thiếu úy cười nói.
- Cảm ơn.
Hứa Nhạc sờ sờ bụng, đột nhiên mở miệng nói:
- Có thể giúp tôi kiếm thứ gì ăn được ăn không? À … càng nhiều càng tốt!
Đúng là như vậy, sau khi trải qua một trận chiến robot đối chiến kinh tâm động phách như vậy, bởi vì điều khiển hệ thống cảm ứng ý nghĩ, luồng năng lượng nóng bỏng dư thừa trong cơ thể của hắn cũng đã tiêu hao sạch sẽ không còn lại chút gì. Cảm giác đói khát mãnh liệt trong bụng lại phát lên, đột kích mạnh mẽ trong bụng hắn.