Gian Khách
Chương 2211 : Gặp nhau trước tòa nhà Nghị Viện
Ngày đăng: 01:15 19/04/20
Tối hôm trước tiến hành tập luyện các tư thế, rèn luyện thân thể có chút khá lâu, thức khuya, cho nên sáng hôm sau Hứa Nhạc thức dậy có chút trễ hơn so với bình thường. Sau khi làm sơ vệ sinh cá nhân buổi sáng, hắn cũng không có dựa theo thói quen hằng ngày, chạy bộ mấy vòng trong công viên gần nhà, thực hiện bài tập thể dục buổi sáng, mà là theo bản năng mở TV ra xem. Xem kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đã sớm trở thành một trong những hoạt động thường ngày của hắn. Hắn muốn nhìn xem những tiến triển của các cuộc biểu tình thị uy trong khắp Liên Bang, cùng với hiện trạng của các cuộc bãi công của các công nhân khu công nghiệp tại khu Hoàn Sơn Tứ Châu. Dựa theo những thông tin tiến triển đó, hắn sẽ quyết định xem có nên chạy đến tòa nhà Bộ Tư Pháp để nhìn xem tận mắt tình hình của vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm, kẻ mà hắn đang cực kỳ quan tâm tại thời điểm hiện tại. Thế nhưng hắn lại không ngờ nổi trên kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang sáng sớm hôm nay đã bắt đầu tiếp sóng một tin tức đột biến như thế này.
Trên Đài truyền hình Liên Bang đang tiếp sóng hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp đặc biệt khẩn cấp của Nghị Viện. Chuyện này có liên quan trực tiếp đối với chuyện mà hắn rất quan tâm, cho nên hắn cũng bỏ luôn buổi tập thể dục buổi sáng thường nhật, vừa âm thầm lặng lẽ điều khiển cỗ lực lượng kỳ lạ chảy xuôi trong cơ thể kia, vừa ngồi đợi buổi dự họp trưng cầu ý kiến trực tiếp tại đại sảnh tòa nhà Nghị Viện kia bắt đầu. Nhưng mà khi trên hình ảnh TV của kênh tin tức đột nhiên xuất hiện cô con gái thanh tú kia, Hứa Nhạc lại không biết sự chờ đợi của mình lúc này có phải là chính xác hay không.
Cô con gái kia đã cắt ngắn mái tóc dài của mình, trang phục mặc trên người càng thêm mộc mạc hơn so với trước đây, biểu tình cũng càng thêm bình tĩnh hơn nhiều. Cô ta quay sang nhìn về phía camera ghi hình, khẽ mỉm cười. Cô ta chậm rãi đi vào trong đại sảnh Nghị Viện, cô ta đi lên bục nhân chứng gần đài chủ tịch, cô ta đặt hai bàn tay lên trên bản Đại Hiến Chương, cô ta bắt đầu tuyên thệ.
Hứa Nhạc lúc đầu nghĩ rằng mình do quá nhớ nhung nên đã bắt đầu hoa mắt, hoặc có thể là do bị ảo giác gì đó. Khả năng lớn nhất có thể là do cái Máy vi tính Trung tâm chết tiệt đặt tại Cục Hiến Chương Liên Bang, không chỗ nào không thể vươn tới kia, lại một lần nữa xâm nhập vào trong đại não của mình, khiến cho mình sinh ra những hình ảnh ảo giác điên loạn, nếu không bản thân mình không thể nào nhìn thấy cô ta được.
Nhưng mà khi lý trí của hắn dần dần trở về, dần dần ổn định lại, nói cho hắn biết rằng tất cả đều là sự thật, là sự thật có thể khiến cho hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhất. Nhất là khi mà cô con gái kia đã đích thân chính miệng nói ra tên thật của mình. Hứa Nhạc dần dần từ trong trạng thái thất thần mà dần ổn định lại. Hắn đi sát tới ngay trước màn hình TV, vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào hình ảnh khuôn mặt cô con gái đang phát tren đó. Hắn cũng không nghe rõ cô gái kia đang nói gì nữa, mà lúc này trong cơ thể hắn chợt có một luồng cảm giác lạnh như băng chợt dâng lên, kích thích cho thân thể hắn trở nên run rẩy mãnh liệt.
Hứa Nhạc cứ mãi trầm mặc cùng với mờ mịt đứng ngây người trước màn hình TV suốt hơn ba phút đồng hồ, sau đó hắn mới xoay người lại, tiến tới chỗ tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo mặc lên người, ra khỏi cửa, tiến thẳng vào thang máy, đi thẳng xuống bãi đậu xe ngầm dưới lòng đất.
Sau khi ngồi lên vị trí người lái của chiếc xe ô tô màu đen không biển hiệu, bật hệ thống lái xe tự động, lên, mang vào dây an toàn, mở màn hình TV trên xe, bật sang kênh tin tức đài truyền hình Liên Bang, đang trực tiếp buổi họp mặt trưng cầu ý kiến trực tiếp tại tòa nhà Nghị Viện. Sau đó hắn mới khởi động ô tô, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi căn nhà trọ tại Vọng Đô, chạy thẳng ra đường cao tốc số 2, phóng thẳng về phía Đặc khu Thủ Đô tràn ngập những tòa nhà chọc trời xa xa.
- Ý của cô là, Cục Hiến Chương Liên Bang đã nhầm lẫn à?
- Đệ Nhất Hiến Chương không hề nhầm lẫn, thế nhưng có người khiến cho tin tức bị nhầm lẫn.
Trên màn hình TV của chiếc xe ô tô, hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp tại tòa nhà Nghị Viện vẫn tiếp tục diễn ra. Hứa Nhạc cũng không có nhìn thẳng vào màn hình là lắng nghe một cách cực kỳ chăm chú mỗi một câu nói của cô gái đang đứng ở đó. Biểu tình trên mặt Hứa Nhạc cũng không hề có chút biến hóa nào, chỉ là thoáng có chút khẽ tái nhợt. Thỉnh thoảng trên mặt lại ngẫu nhiên xuất hiện vài tia cảm xúc không biết đại biểu cho loại suy nghĩ gì, thoáng có chút đỏ ửng.
- Cô từng là một người trở về… Theo như lời cô nói, bây giờ con còn là một nhân viên gián điệp của Phiến Quân nữa… Tôi không hiểu, cô vì cái gì mà lại mạo hiểm không sợ bị bắt mà chạy tới đây. Hơn nữa lại còn thỉnh cầu Nghị Viện tổ chức một cuộc họp trưng cầu ý kiến trực tiếp đặc biệt khẩn cấp như thế này.
Trên màn hình, Nghị Viên Tích An cau mày lại, ngăn cản câu trả lời của Trương Tiểu Manh, tiếp tục dùng thanh âm lạnh như băng mà nói:
- Một cô gái không có bao nhiêu lòng trung thành đối với Liên Bang, lời nói lại không ngừng thay đi đổi lại như cô, như vậy thì lời làm chứng của cô đến tột cùng có bao nhiêu phần có thể tin tưởng được?
- Tôi tuyệt đối trung thành với Liên Bang. Chỉ có điều không trung thành với Chính phủ Liên Bang mà thôi.
Tâm tình hiện tại của hắn lúc này vô cùng phức tạp, nặng nề, cũng không ai có thể hiểu nổi được… Hắn liếc mắt nhìn mấy gã quan chức đứng trước mặt mình, lắc lắc đầu, khẽ nói một câu, sau đó có chút đờ đẫn tiếp tục bước về phía trước.
- Anh bắt buộc phải phối hợp với chúng tôi…
Đám quan chức của Bộ Tư Pháp đến đây khoảng bảy, tám người, trực tiếp bước ra ngăn cản đường đi của hắn. Vị quan chức lúc nãy dùng thanh âm lạnh lùng nói:
- Khi sáng chúng tôi đã đến căn nhà trọ tại Vọng Đô tìm anh. Kết quả là anh đã sớm rời khỏi đó rồi. Chúng tôi theo dõi dọc đường mà chạy theo, không ngờ chiếc xe của anh chạy nhanh quá, suýt chút nữa chúng tôi đã mất dấu của anh rồi. Tìm suốt nửa ngày mới tìm ra được anh. Nếu như hiện tại anh không đi cùng với chúng tôi. Chúng tôi có quyền dùng vũ lực cưỡng chế, buộc anh phải hợp tác.
Tâm tình của Hứa Nhạc lúc này cũng đã nặng nề đến cực điểm, hỗn loạn không nói nên lời. Thế nhưng hắn cũng không mất quá nhiều thời gian liền hiểu được đám quan chức của Bộ Tư Pháp này là đang muốn điều tra về cái gì. Khẳng định là có quan hệ gì đó với Trương Tiểu Manh, vừa mới rời khỏi tòa nhà Nghị Viện chưa được bao lâu. Bộ Tư Pháp muốn lên án việc Nghị Viên Mạch Đức Lâm có tham dự vào sự kiện ám sát tại Lâm Hải Châu lúc trước, hiển nhiên là cần phải có khẩu cung của chính mình.
Thế nhưng vào thời khắc lúc này, hắn đang cực kỳ âm lãnh sầu não, ngày hôm nay là một ngày hắn cảm thấy không vui, cho nên hắn theo bản năng muốn rời khỏi nơi này, muốn rời xa đám người hỗn loạn phía sau lưng, muốn rời khỏi những tâm tình cảm xúc lung tung hiện tại trong lòng mình, muốn mau chóng rời khỏi cái địa phương này. Cho nên hắn cũng không muốn đi tới Bộ Tư Pháp để tiếp nhận điều tra gì cả. Hắn đẩy gã quan chức phiền phức trước mặt ra, im lặng mà trầm mặc tiếp tục bước về phía trước.
Đột nhiên bên cạnh lại vang lên một thanh âm có chút quen thuộc:
- Nếu tôi đoán không lầm, mục tiêu của chúng ta vốn là giống nhau. Anh cũng biết rõ chúng tôi đang tiến hành điều tra Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Tôi nghĩ anh nên đi cùng chúng tôi một chuyến đi.
Hứa Nhạc quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy thanh tra Tiêu Văn Tĩnh. Hắn đối với vị thanh tra này cũng không hề xa lạ hò. Lúc trước trong vụ án mưu sát tại Hổ Sơn Đạo, hai người đã từng đụng chạm nhau mấy lần rồi. Trong mấy ngày gần đây, thông qua tin tức, hắn phát hiện ra vị thanh tra này đang lâm thời bị điều đến Bộ Tư Pháp, phụ trách chuyên án điều tra về Nghị Viên Mạch Đức Lâm, nên hắn cũng kính trọng hắn không ít.
- Mục tiêu? Mục tiêu gì cơ chứ?
Hứa Nhạc nhìn lại ánh mắt nghiêm túc của thanh tra Tiêu Văn Tĩnh, đột nhiên mở mệng nói. Trong thanh âm của hắn tràn ngập cảm xúc tự giễu cùng với ý tứ hàm xúc ngơ ngẩn. Không biết là hắn đang muốn hỏi đối phương, hay là đang tự hỏi chính bản thân mình.
Dưới sự ngăn cản của thanh tra Tiêu Văn Tĩnh, các quan chức của Bộ Tư Pháp trơ mắt nhìn gã thanh niên trẻ tuổi này thong thả rời đi, mà cũng không hề áp dụng bất cứ biện pháp cưỡng chế ép buộc gì cả. Đám quan chức Bộ Tư Pháp dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tiêu Văn Tĩnh, trong lòng bọn họ thoáng chút khó hiểu không biết nguyên nhân, lo âu nghĩ đến tầm quan trọng của gã thanh niên này đối với chuyên án Nghị Viên Mạch Đức Lâm.
- Trong hồ sơ điều tra ban đầu, hắn là người của Bộ Quốc Phòng. Chúng ta cũng không có quyền hạn cưỡng chế, chỉ có thể thỉnh cầu hắn phối hợp mà thôi.