Gian Khách

Chương 2232 : Lửa Đạn (trung)(1)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Dù có là nhân vật mạnh cỡ nào thì cũng không thể thắng được súng đạn. Không biết Phong Dư đại thúc có làm được hay không, không biết lão già Lý Thất Phu của Phí Thành Lý Gia có làm được hay không nhưng trong lòng Hứa Nhạc biết rõ, người bình thường không thể làm được điều này. Cho nên trong khoảnh khắc vô vàn tiếng súng dày đặc vang lên, hắn hiểu rằng mình ngoài lựa chọn lẩn tránh ra thì chẳng còn cách nào khác.



Người đang lùi nhưng súng trên tay thì vẫn nã đạn liên tục với hy vọng có thể tiêu diệt được một bộ phận những kẻ còn đang lẩn khuất quanh đó.



Vẫn còn cách lối vào khoảng 2 thước nữa. Lúc này cơ thể Hứa Nhạc đã co vào hoàn toàn nhắm giảm tối đa diện tích tiếp xúc. Nòng khẩu Tạp Yến đã bắt đầu đỏ lên, khu văn phòng tràn ngập những tiếng rít đáng sợ.



Rồi một tiếng súng trầm hơn vang lên. Cơ thể đang bay trên không trung của Hứa Nhạc như bị giáng một búa mạnh, rơi mạnh xuống nền nhà.



Hắn trúng đạn rồi. Một phát chí mạng vào giữa ngực.



o0o



Nếu như bên trong Cơ Kim Hội Hoàn Sơn Tứ Châu trên tinh cầu S2 vừa vang lên tiếng súng cuối cùng thì ở tinh cầu S1 xa xôi, trên Quảng trường Hiến Chương nghiêm trang và tĩnh mục cũng vừa vang lên một tiếng súng.



Bên ngoài vòng bảo vệ của hàng rào xung quanh năm bức tượng tiểu tổ năm người trên Quảng trường Hiến Chương, một hàng dài quân nhân mặc quân phục sẫm màu xếp hàng một, nét mặt nghiêm nghị, hai tay nắm chặt khẩu súng kim loại bóng loáng trước ngực. Rồi một loạt những động tác nâng súng, giơ qua vai, hướng lên trời, bắn chỉ thiên được thực hiện một cách vô cùng đẹp mắt. Tiếng súng vang lên chỉnh tề nhất loạt tựa như một người bắn vậy.



Rồi đám thuốc màu được cố ý thêm vào biến thành một đám khói trắng giữa bầu trời đông sạch sẽ tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.



Đám bồ câu béo ú bị giá lạnh dày vò phải chui vào tổ tránh rét cũng bừng tỉnh bởi những tiếng súng giòn giã. Bằng sự hoảng loạn sẵn có trong xương cốt như một bản năng hoặc cũng có thể là nghĩ đến cái quá khứ thảm thương của tổ tiên xa xưa bị con người vặt lông làm thịt, chúng thi nhau chui ra khỏi tổ, vỗ cánh rối rít. Rồi không hiểu do bị nuôi quá béo, lông vũ thoái hóa hay bị cắt đi mà chúng cố mãi cố mãi cũng chẳng thể nào bay cao được. Chỉ có thể vỗ cánh chạy loạn xạ như những mụ gà mái trong những bộ phim cổ trang.



Cùng lúc đó, trên Quảng trường Nghị Viện cũng vang lên những tiếng súng. Chỉ khác là nếu như trên bãi cỏ của Quảng trường Hiến Chương là những con bồ câu béo múp thì ở đây, trên bãi cỏ hai bên bờ hồ là những công dân Liên Bang bình thường và những Nghị Viên, quan chức đang ngồi trên đài quan sát. Nét mặt của bọn họ chẳng hề có chút hoảng loạn mà đầy phấn khởi, tự hào.



Đây là nơi diễn ra lễ nhậm chức của Tân Tổng Thống chứ không phải đám tang nên chỉ có một tiếng súng rồi tiếp sau đó là những tiếng pháo ăn mừng giòn giã.



Lúc này đã là 10h. Cả những kẻ ham ngủ nhất cũng bị tiếng pháo làm cho choàng tỉnh. Trên thực tế, dù có là những công dân không quan tâm đến tình hình chính trị hay có cười nhạo Chính phủ Liên Bang thì cũng không thể nào quên được buổi đại tiệc ngày hôm nay. Năm năm chỉ có một lần nên khắp nơi trên vũ trụ, bất luận đang là ngày hay đêm hay sáng sớm thì cũng đều đang ngồi trước TV theo dõi những hình ảnh đang diễn ra trên Quảng trường Hiến Chương, theo dõi tòa nhà Nghị Viện, theo dõi trái tim của Liên Bang.



Hai quảng trường liền kề giờ đây đã đầy những người là người. Ai ai cũng hớn hở, ai ai cũng đều đang thì thầm bình luận với nhau điều gì đó. Tân Tổng Thống chính thức lên nhậm chức. Trong bối cảnh hòa giải như bây giờ, bất luận là phe đối địch có đào ra bất cứ chuyện xấu nào của ông thì địa vị của ông trong lòng dân chúng cũng chẳng hề lay chuyển nổi.



Kênh thời sự Đài truyền hình Liên Bang và vài kênh truyền hình lớn khác đều đã cài đặt vô số máy truyền tín hiệu. Chiếc camera nặng nề đen xì như một quả pháo chĩa thẳng về phía đám người tham gia, chuyển tải những hình ảnh chân thực nhất từ nụ cười chân thành có, giả bộ có trên gương mặt họ đến hàng ngàn hàng vạn hộ dân.
Viên thư ký thân cận của Mạch Đức Lâm khuôn mặt trắng bệnh, run run nói:



- Đối phương đã đánh sập cả đường hầm bí mật, chứng tỏ đằng sau chúng là cả một tổ chức. Nói không chừng bọn chúng chính là những người trên núi… Không biết Chính phủ Liên Bang có cho người đến ứng cứu hay không, chứ nếu chỉ dựa vào lực lượng bảo vệ của tòa nhà thì e rằng không chống đỡ nổi.



Ngay từ lúc chuông cảnh báo vừa kêu, những nhân viên trong văn phòng đã nhanh chóng dìu ngài Nghị Viên vừa mới tỉnh dậy xuống hầm chuẩn bị tiến thẳng đến bãi đỗ xe. Ai mà ngờ được đúng lúc bọn chúng chuẩn bị ra khỏi đường hầm thì bên trên bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, đất đá trên đầu bỗng nhiên đổ sụp xuống chôn vùi tất cả bảy mạng người trong văn phòng Nghị Viên. May mà Mạch Đức Lâm chạy cuối cùng nên mới kịp quay lại, giữ được cái mạng già này.



Chỉ có điều trộn trong lớp đất đá sụp xuống còn có cả nước tiểu dơ bẩn nên bây giờ trên người nhân vật vừa may mắn thoát chết mới có cái mùi đặc trưng như thế này.



Nghị Viên Mạch Đức Lâm chau chau mày nhìn viên thư ký của mình, trong lòng không khỏi ngầm so sánh với thư ký Hải Lâm dạo trước. Chỉ tiếc là hắn đành phải ra tay bịt miệng Hải Lâm sau vụ tấn công khủng bố. Bây giờ có ngồi đây so sánh thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì.



Ngài Nghị Viên lau lau mái tóc hoa râm rồi nhăn mặt ném cái khăn đầy mùi hôi thối xuống đất. Quay người lại nhìn viên quân nhân lực lưỡng bên cạnh, hắn trầm giọng hỏi:



- Máy bay trực thăng bao lâu nữa mới tới?



- Động tác của kẻ đột nhập rất nhanh. Cho dù bên Quân Khu II có nhận được tin tức cầu viện của chúng ta thì cũng phải mất ít nhất 20 phút nữa.



Tên quân nhân này chẳng thuộc vào bất cứ bộ phận nào của Chính phủ Liên Bang. Hắn là thủ hạ tin cậy nhất của Mạch Đức Lâm. Mấy năm trước hắn vẫn còn là lính hậu cần, bây giờ là thống lĩnh của lực lượng vũ trang bên trong khu nhà, là người bảo vệ sự an nguy của Mạch Đức Lâm trong cả vũ trụ này.



- Cậu có nhận xét nào không?



Mặc dù rất mệt mỏi nhưng Mạch Đức Lâm vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh của mình. Tiếng súng và những tiếng nổ ngoài kia dù có đáng sợ thật nhưng vẫn chưa đủ làm cho một người đã từng trải qua vô số phong sương như ông ta phải bối rối.



- Số lượng đối phương thực hư bao nhiêu thì vẫn chưa xác nhận được, nhưng đột nhập vào tòa nhà thì chỉ có một tên.



Tên quân nhân trầm giọng nói.



- Một người?